Sau bữa cơm, Thẩm Anh về phòng nghỉ ngơi.
Ta rón rén đi đến cửa phòng Phương Trắc Lâm, gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa bước vào.
Phương Trắc Lâm đang ngồi bên bàn. Thấy ta, hắn hơi ngẩn người, sau đó nói:
"A Phúc, muội đã lớn rồi, không được tùy tiện ra vào phòng ca ca như vậy nữa."
Ta không đáp, chỉ hỏi ngược lại:
"Huynh có phải vẫn còn tiếc nuối chuyện hôn sự này không?"
"Sao lại thế được? Ta vốn không có ý định…"
Phương Trắc Lâm khẽ cười, rồi hỏi lại:
"Muội tìm ca ca có chuyện gì?"
Ta lấy ra một tờ giấy đã gấp gọn, trải lên bàn.
Phương Trắc Lâm từ nhíu mày chuyển sang ngỡ ngàng, đôi mắt mở lớn.
"Ta biết huynh mang trong mình hoài bão của cha huynh, cũng biết mẫu thân đã chịu khổ bao năm nay. Huynh cứ yên tâm mà đi, ở nhà đã có ta. Ta không còn là trẻ con nữa, ta có thể chăm sóc mẫu thân."
Tay Phương Trắc Lâm vuốt lên tờ lệnh chiêu binh mà ta đã xé mang về, trong ánh mắt hắn có ngọn lửa đang cháy rực.
"Hơn nữa, Phương Trắc Lâm, ta cũng không muốn làm muội muội của huynh."
17
Có lẽ ta đã làm Phương Trắc Lâm sợ rồi.
Những ngày gần đây, khi ta dậy, hắn đã ra khỏi nhà. Khi Thẩm Anh đón ta từ trường về, hắn đã đi nghỉ.
Thẩm Anh mấy ngày nay cũng thường ngẩn người.
Qua thêm vài ngày, cuối cùng Thẩm Anh không nhịn được nữa, nắm chặt lấy tay ta.
"A Phúc, ca ca con muốn đi theo lệnh triều đình chiêu binh, hắn sẽ rời xa chúng ta."
Ta lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Anh, đau lòng ôm lấy bà.
"Mẫu thân, con xin lỗi. Con không muốn giấu mẫu thân. Tờ lệnh chiêu binh đó là do con xé về đưa cho ca ca."
"Con đưa cho nó? Con có biết—"
Thẩm Anh vội nắm chặt cánh tay ta, người nữ nhân luôn mạnh mẽ, sắc sảo nay lại bộc lộ vẻ yếu đuối.
Đó là nỗi đau từ người chồng đã khuất và nỗi lo lắng khi sắp mất đi đứa nhi tử sẽ bước lên con đường mà cha hắn từng đi qua.
"Con biết chuyện của cha Phương Trắc Lâm. Nhiều năm nay, ca ca cũng chưa từng buông bỏ. Mẫu thân à, nếu ca ca đã muốn hoàn thành điều mà cha chưa làm được, lại mang trong lòng ý chí vì dân vì nước, thì với tài năng của ca ca, ở nhà hắn cũng chẳng yên lòng."
"Con không muốn ca ca sống cả đời trong sự hối tiếc. Nếu mẫu thân muốn trách, hãy trách con đi!"
Ta không nỡ nhìn thấy Phương Trắc Lâm ngày ngày bất an, cũng không muốn Thẩm Anh đau lòng.
Nói xong, ta cũng rơi nước mắt.
Thẩm Anh lại đau lòng, lau nước mắt cho ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!