Chương 1: (Vô Đề)

Ta sinh ra vào ngày quạ đen vần vũ trên mái nhà, dân làng đều nói ta là điềm chẳng lành. 

Phụ mẫu sớm đã bán ta cho nhà đồ tể ở thôn bên cạnh. 

Nhưng nhà đồ tể ấy chịu lời nguyền, nam nhân trong nhà không ai sống quá ba mươi tuổi, còn đồ tể ấy lớn hơn ta đúng mười tuổi. 

Về sau, đồ tể ấy chê ta tuổi còn nhỏ, không chịu cưới. Ta gấp đến mức ôm chặt lấy hắn. 

"Ta là do nhà các người nuôi lớn. Từ nhỏ ta đã nói, ta chỉ làm con dâu nuôi từ bé. Ta sinh ra đã chẳng lành, huynh lại chịu lời nguyền, chúng ta là một đôi trời sinh!" 

01

"Ra khỏi cánh cửa này, ngươi chính là người nhà khác, về sau đừng quay trở lại nữa!" 

Mẫu thân hất một chậu nước đổ lên người ta, rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại, như thể chỉ cần nhìn ta thôi cũng đã thấy xui xẻo. 

Phụ thân cũng ngồi yên trong nhà, không muốn bước ra ngoài. 

Ta khóc đến đỏ hoe cả mắt, níu lấy bộ quần áo rách nát, định nhảy xuống khỏi xe lừa, nhưng bị bà mối Trương giữ chặt lại. 

Ta không thể thoát khỏi tay người đàn bà thôn dã ấy, chỉ có thể gào khóc lớn hơn. 

"Nương ơi! Con còn quá nhỏ, con chưa biết làm dâu nhà người ta! Ít nhất cũng xin chờ con lớn hơn, hu hu hu..." 

Ta từ đầu thôn khóc đến cuối thôn, Lục thẩm đang bận việc đồng áng vội chạy vài bước theo xe lừa. 

"Trời ơi, sao lại khổ thế này! Chiêu Đệ mới có bảy tuổi, nhi tử nhà đồ tể kia bao nhiêu rồi? Mười bảy đúng không! Còn chưa đính thân cơ mà!" 

"Vả lại, cái nhà ấy là nhà thế nào? Nam nhân trong nhà chưa ai sống quá ba mươi tuổi! Mọi người quanh vùng đều sợ dính dáng đến họ, đây chẳng phải là đẩy Chiêu Đệ vào hố lửa hay sao?" 

Vùng quê ta ở hẻo lánh, thường có người đem nhi nữ trong nhà gả đi làm con dâu nuôi từ bé, đổi lấy chút bạc. 

Nhưng thường là gả vào nhà quyền thế để xung hỉ, tốt thì được ăn no mặc ấm, không đến mức thì cũng không mất mạng. 

Ta thì không như vậy.

Nhà đồ tể tuy có chút bạc, nhưng ta nghe dân làng nói, đồ tể ấy tàn bạo khát máu. 

Không chỉ g.i.ế. c súc vật, mà còn g.i.ế. c cả người. Ai mà lỡ đắc tội với họ ban ngày, đến tối chắc chắn sẽ thấy mình trên thớt của nhà ấy! 

Nghĩ đến đây, ta càng khóc lớn hơn. 

Chắc là ta chẳng sống nổi đến khi lớn lên mất! 

Những thẩm khác kéo Lục thẩm quay lại. 

"Ngươi cũng đừng xót con bé làm gì. Đây đều là số mệnh của nó! Ai bảo nó không có phúc phần chứ!" 

02

Hai thôn chỉ cách nhau nửa quả núi, dù ta sợ hãi, xe lừa đi một canh giờ đã đến nơi. 

Trương mụ cứ lải nhải mãi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Chiêu Đệ, ngươi xem, ngôi nhà này xây đẹp biết bao! Ta nói cho ngươi biết, vận may phú quý trời ban đã rơi xuống người ngươi rồi!" 

Trương mụ hớn hở vui mừng, như thể người sắp được gả đi là bà ta vậy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!