Chương 9: Đi Vào Phòng

Chiếc áo ngủ rất mỏng, tấm lưng gầy gò của cô áp vào cửa kính, cảm giác lạnh buốt. Trong khi đó, người trước mặt lại mang hơi nước từ phòng tắm, ẩm ướt và nóng bỏng.

Cho đến khi một cơn gió từ bên ngoài thổi qua, cuốn bay làn khói trước mắt.

Trình Thư Nghiên cười hỏi anh "Thuốc lá của em có ngon không?"

Sở dĩ cô hỏi "có ngon không", chứ không phải "tại sao lại hút thuốc của em" là vì cô biết nếu anh không đột ngột ngậm lấy điếu thuốc thì sớm muộn gì tàn lửa cũng sẽ làm bỏng tay cô.

Thương Trạch Uyên suy nghĩ một lúc rồi thành thật nhận xét "Nhạt."

Loại thuốc của cô hút khá nhẹ, Trình Thư Nghiên nhún vai không phủ nhận.

Đêm đã có gió, mang theo từng cơn lạnh buốt, cô quay người lại để đóng cửa sổ. Lẽ ra cuộc trò chuyện có thể kết thúc ở đây, nhưng anh lại bồi thêm một câu với giọng điệu lười biếng "Nhưng khá ngọt đấy."

Cửa sổ đóng lại, Trình Thư Nghiên quay sang nhìn anh.

Thương Trạch Uyên vẫn đứng tại chỗ, nhếch môi cười, ánh mắt ẩn chứa một nụ cười đầy ẩn ý.

Không biết có phải vì khuôn mặt của anh không, cô luôn cảm thấy bất cứ điều gì anh nói cũng đều giống như đang trêu chọc.

"Anh nói đầu lọc thuốc vị vani đúng không."

Anh đã hiểu được vẻ mặt của cô.

Nhấn mạnh như vậy, dường như lại là do cô nghĩ quá nhiều. Trình Thư Nghiên quay đi, nhẹ nhàng đáp "Đúng."

"Muốn thử của anh không?" Thương Trạch Uyên đề nghị "Qua phòng anh."

Trình Thư Nghiên lại nhìn anh. Lần này, ánh mắt của cô rõ ràng mang theo sự dò xét.

Thương Trạch Uyên cười đến nỗi hai vai rung lên, "Sao em cứ nhìn anh với ánh mắt đó thế, coi anh là cầm thú à?"

Trình Thư Nghiên hỏi ngược lại "Anh không phải sao?"

"Nếu đúng là vậy thì bây giờ anh đã có thể là cầm thú rồi." Giọng điệu của anh lười nhác, trêu chọc nói "Nhưng anh đã được trải nghiệm từ em rồi."

Anh đang ám chỉ lần anh đến phòng cô, bị cô chơi khăm bằng cách ném bình hoa.

Những lời nói thẳng thắn, còn tiện thể nhắc lại cả ân oán cũ giữa hai người. Trình Thư Nghiên khẽ cười một tiếng.

Cô lách qua người anh, để lại một câu "Không được vứt tàn thuốc trên sàn phòng em, phiền thiếu gia nhặt lên." Nói xong, cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng thay đồ.

Khi cô bước ra, sàn nhà đã được dọn sạch sẽ.

Thương Trạch Uyên thấy cô đã thay áo dài tay và quần dài, anh tiện tay ném mẩu giấy bọc tàn thuốc vào thùng rác, phủi tay và hỏi "Vậy giờ sao?"

"Đi thử thôi." Cô trả lời một cách dứt khoát và gọn gàng.

Thật khó có thể tưởng tượng đã mười một giờ đêm, hai người lại chuyển từ phòng của cô sang phòng của anh chỉ để thử vài điếu thuốc.

Tuy nhiên, chuyến đi này cũng rất có lợi. Thương Trạch Uyên rất sành về thuốc lá, có nhiều nhãn hiệu mà Trình Thư Nghiên chưa từng thấy. Cô đã lựa chọn và lấy đi mấy bao, đồng thời phát hiện ra một nơi lý tưởng để hút thuốc

- ban công của anh.

Ban công nối liền từ phòng ngủ, rộng rãi và thoáng mát, có quầy pha chế rượu và tủ rượu. Dưới chiếc ô màu xám đen là một chiếc bàn và ghế nằm, buổi tối còn có đèn vàng tạo không khí ấm cúng.

Thương Trạch Uyên pha cho cô một ly rượu. Cô ngồi đó vừa thưởng thức rượu vừa ngắm gió đêm, kẹp một điếu thuốc của anh trên tay.

Anh lại tự pha cho mình một ly, đang cho đá vụn vào, tiện miệng hỏi cô "Không đoán lý do anh mượn phòng tắm của em nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!