Đúng lúc này, Trình Thư Nghiên đã dứt khoát tắt chuông báo thức lần cuối cùng và bật dậy khỏi giường. Đồng hồ điện thoại hiển thị tám giờ mười phút, cô đã muộn học rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân vội vã, cô cầm túi xách và áo khoác xuống nhà. Vừa ra khỏi cửa thang máy, cô đã nghe thấy tiếng ông Thương Cảnh Trung – "Thương Trạch Uyên! Trả lời ba!"
Cô dừng bước rồi lặng lẽ bước tới.
Không khí trên bàn ăn đang rất căng thẳng, hai cha con đang đối đầu nhau. Trình Huệ nháy mắt với cô, Trình Thư Nghiên ngồi xuống, cúi đầu lẳng lặng ăn sáng.
Ông Thương Cảnh Trung hiếm khi nổi giận lớn như vậy trước mặt họ, có thể thấy sự việc khá nghiêm trọng. Nhưng người trong cuộc còn lại thì rõ ràng không bận tâm. Mặc cho cha mình đập bàn, trừng mắt và tức đến bốc khói, chàng thiếu gia này vẫn làm ngơ, vắt chéo chân và thong thả lướt máy tính bảng.
Thật ra, Thương Trạch Uyên rất giỏi điều khiển cảm xúc của người khác.
Trình Thư Nghiên nghe loáng thoáng, đại khái là đêm qua họ về quá muộn. Ông Thương Cảnh Trung lại đi ngủ sớm, không biết Thương Trạch Uyên về lúc mấy giờ, cứ ngỡ anh ra ngoài làm những chuyện không đứng đắn.
Rõ ràng là chuyện có thể giải thích chỉ bằng vài câu nói, nhưng anh lại cố tình làm lơ.
Nói là làm lơ cũng không hoàn toàn đúng, ông Thương Cảnh Trung hỏi gì anh cũng đáp, nhưng lại qua loa và mơ hồ, rõ ràng là cố tình chọc tức mọi người.
Ông Thương Cảnh Trung lại hét lớn hơn "Ba hỏi con lần cuối, tối qua con đã đi đâu?"
"Hả?" Trình Thư Nghiên đặt cốc sữa xuống, vẻ mặt khó hiểu.
Trình Huệ ấn vào chân cô dưới bàn, nhưng Trình Thư Nghiên không để ý. Cô quay sang nhìn Thương Trạch Uyên "Chuyện tối qua anh chưa kể cho chú Thương sao?"
Thương Trạch Uyên rời mắt khỏi màn hình, nhướng mày.
Ông Thương Cảnh Trung hỏi Trình Thư Nghiên "Cháu biết nó đi đâu à?"
"Vâng, là thế này chú Thương ạ." Cô giải thích "Hôm qua trường cháu có buổi tiệc chào đón tân sinh viên, cháu và anh Trạch Uyên đều là thành viên ban cán sự, cần phải ở lại để giúp đỡ. Đến tận khuya mới xong, khoảng mười một giờ, chúng cháu đã cùng nhau trở về."
"Ban cán sự?" Ông Thương Cảnh Trung nghi ngờ "Nó cũng vào ban cán sự à?"
Trình Thư Nghiên không hề thay đổi sắc mặt "Vâng, ban thể dục ạ, anh Trạch Uyên là phó ban."
Chuyện bịa đặt cô rất chuyên nghiệp. Trước đây, cô thường tự lo cho bản thân, đây là lần đầu tiên cô bịa chuyện cho cả anh.
Thương Trạch Uyên như tìm thấy một trò vui hơn, anh nhìn cô với vẻ mặt đầy thích thú.
Ông Thương Cảnh Trung lại quay sang nhìn anh "Thật không?"
"Vâng" anh hất cằm về phía Trình Thư Nghiên, hiếm khi đưa ra một câu trả lời chính xác "Em ấy nói với ba hết rồi mà?"
Ông Thương Cảnh Trung suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm "Khoảng thời gian này rất quan trọng, tuyệt đối không được xảy ra sai sót gì, con hiểu không?"
Thương Trạch Uyên qua loa đáp "Vâng."
Mâu thuẫn đã được giải quyết, Trình Thư Nghiên cũng không lãng phí thời gian nữa. Cô nhanh chóng ăn nốt miếng bánh mì rồi chào mọi người và nói rằng cô đi học trước.
Trình Huệ bảo cô đi chậm thôi, cô vừa đáp lời vừa cầm áo khoác lên. Thế nhưng cô còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng "lạch cạch", có thứ gì đó rơi ra từ túi áo.
Trình Thư Nghiên cúi đầu, hai người lớn cũng cúi đầu nhìn. Một bao thuốc lá đang nằm lặng lẽ trên sàn nhà.
Không khí ngưng lại vài giây. Trình Thư Nghiên l**m môi, có chút lúng túng.
Trong lúc cô đang cố gắng nghĩ cách giải quyết thì Thương Trạch Uyên đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô. Khi đi ngang qua, anh dừng lại một chút, cúi xuống nhặt bao thuốc lên bỏ vào túi rồi quay người bước đi.
Anh không nói một lời nào trong suốt quá trình nhưng như vậy là đủ để giải thích mọi chuyện.
Đầy rủi ro nhưng may mắn là đã vượt qua được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!