Anh định dẫn cô đi chơi ở đâu? Cô thì có gì mà chơi với anh? Chơi với anh thì sẽ không còn buồn chán nữa sao?
Những câu hỏi này vụt qua trong đầu, nhưng Trình Thư Nghiên chỉ mất chưa đầy nửa phút để suy nghĩ rồi trả lời "Được thôi."
Cả hai cùng quay lại bàn ăn rồi lần lượt tìm cớ để rời đi.
Thương Trạch Uyên đã uống rượu vào buổi tối, vì vậy họ gọi taxi. Thương Trạch Uyên đọc địa điểm, tài xế lái xe, còn Trình Thư Nghiên thì chỉ cần đi theo.
Điểm đến đầu tiên của họ là một quán bi-a.
Thương Trạch Uyên hỏi cô có biết chơi không, Trình Thư Nghiên nói chỉ xem chứ chưa từng chơi.
"Trước đây em đã làm thêm ở quán bi-a." Giọng cô bình thản.
Thương Trạch Uyên ngạc nhiên nhướn mày "Lại đi làm thêm nữa à?" Trước đó, anh cũng đã thấy cô làm thêm. Cô không nên thiếu tiền tiêu mới phải.
Trình Thư Nghiên cầm lấy gậy bi
-a từ tay anh, thờ ơ nói "Một thiếu gia như anh thì đương nhiên sẽ không hiểu rồi."
Cô chỉ nói qua loa, anh cũng không hỏi thêm.
Thương Trạch Uyên chọn một cây gậy bi
-a khác, cầm lên thử độ nặng, quay đầu lại thì thấy Trình Thư Nghiên vẫn đứng trước bàn bi-a, giữ tư thế, nhắm bi nhưng mãi chưa đánh.
Anh cười hỏi "Sao thế? Không thích quả bi này à?"
Trình Thư Nghiên phớt lờ lời trêu chọc của anh, đứng thẳng người, quay sang nói với anh "Anh dạy em đi."
"Được thôi." Anh chưa bao giờ keo kiệt trong những chuyện như thế này.
"Quy tắc thì em biết rồi." Cô nói thêm.
"Vậy em muốn anh dạy gì?" Anh dựng gậy bi
-a xuống đất, một tay chống vào gậy, nửa cười nửa không nhìn cô "Động tác thì em biết hết rồi mà?"
"Nhưng chưa chuẩn lắm."
Đối với cô, nếu không chơi thì thôi, còn đã chơi thì phải chơi chuyên nghiệp, phải chơi thật giỏi.
"Được." Anh lười biếng đáp lời, định tiến lại gần thì nghe Trình Thư Nghiên nhấn mạnh "Chỉ cần nói thôi."
Thương Trạch Uyên khựng lại rồi nhìn theo ánh mắt của cô.
Bàn bên cạnh là một cặp đôi trẻ. Cả hai cùng dùng chung một cây gậy bi-a, cả người áp sát vào nhau, thì thầm to nhỏ bên tai nhau như không có ai ở đó.
"Chỉ cần nói thôi."
Ý của cô là không cần những động tác kỳ quặc đó.
Thương Trạch Uyên hiểu ý cô, thế là anh không nhịn được mà bật cười.
Trình Thư Nghiên biết rằng mỗi khi liên quan đến cô, anh luôn có những lúc cười rất khó hiểu, thế nên cô cứ mặc kệ, đợi anh cười xong.
May mà anh cũng biết điểm dừng. Thấy cô nhíu mày, anh dùng đầu lưỡi đẩy vào má cố nén nụ cười.
Trình Thư Nghiên khó chịu giục anh "Nhanh lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!