Chương 69: Cuối Cùng Anh Ấy Đã Bắt Được Con Bướm Mà Anh Hằng Mơ Ước

Buổi sáng, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi sự nóng bỏng trong căn phòng. Ngọn lửa giữa hai người gần như bùng lên ngay lập tức cháy rần rần.

Ngột ngạt, khô nóng, hơi thở gấp gáp, hỗn loạn. Vẫn là anh làm chủ, nhưng trạng thái lúc này không còn nhàn nhã như thường lệ. Anh không nói lời đường mật nào, tất cả âm thanh đều hóa thành những tiếng khẽ bên tai, động tác cũng rất mạnh mẽ, mang theo tính xâm lược không chút che giấu. Mỗi lần đều tiến rất sâu khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi.

Người ở trên tóc rủ xuống vai anh. Cô bấu chặt vào cánh tay anh, nức nở bảo anh nhẹ một chút. Anh không đáp lời, một tay siết chặt vòng eo thon gọn của cô, tay kia giữ lấy gáy cô, ấn cô về phía mình rồi hôn cô, nuốt trọn mọi tiếng nấc. Nước mắt lăn dài trên khóe mi hòa lẫn với mồ hôi. Chiếc gối ướt đẫm, ga giường cũng đã thay đi thay lại mấy lần.

Cả ngày hôm đó cô gần như không bước xuống giường. Dù không phải lúc nào cũng mặn nồng mà chỉ là đứt quãng. Giữa chừng họ ăn một bữa, tắm hai lần, và cũng nói chuyện vài lần.

Lúc ấy khi cả hai vừa kết thúc, Trình Thư Nghiên nhận ra trên bụng anh có ba vết thương, không lớn, cũng không sâu, nhưng xuất hiện trên cơ bụng phẳng lì, đẹp mắt của anh thì lại rất rõ ràng. Trình Thư Nghiên hỏi vết thương ở đâu ra. Ban đầu anh không chịu nói. Thái độ này vừa thể hiện, cô lập tức hiểu ra, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn anh, giọng nói nghiêm túc: "Nói đi, anh phải nói."

"Em đã kể hết cho anh rồi, tại sao anh không kể cho em?"

Lúc này anh mới buông vài câu hờ hững, nói rằng vào ngày cô ra nước ngoài, anh đã phải vào phòng cấp cứu để làm một ca phẫu thuật nhỏ. Cả quá trình anh nói đều tránh nặng tìm nhẹ, lời lẽ cũng rất qua loa, nhưng Trình Thư Nghiên nghe xong vẫn lặng đi. Cô mím môi nhìn anh, mày cau lại như đang suy nghĩ. Sau một lúc lâu, cô chợt hiểu ra điều gì đó, liền lật người xuống giường, đến bệ cửa sổ lấy điện thoại, bắt đầu lật xem lại lịch sử trò chuyện của hai người.

Xem xong của mình vẫn chưa đủ, cô lại lấy điện thoại của Thương Trạch Uyên để xem. Suốt lúc đó, anh chỉ dựa vào đầu giường, bất lực cười với cô: "Đừng xem nữa, chỉ có thế thôi mà."

Trình Thư Nghiên cúi mắt, tập trung xem: "Anh đừng nói chuyện." Điện thoại của anh có cùng kiểu dáng và màu sắc với cái cũ, nhưng ngày bắt đầu trò chuyện của hai người lại là ngày cô về nước. Anh rõ ràng không có thói quen xóa lịch sử trò chuyện.

"Anh đổi điện thoại rồi phải không?" Cô đưa màn hình cho anh xem.

"Ừm."

"Cái cũ đâu?"

"Hôm đó bị người ta nhặt được rồi, không tìm thấy nữa."

Đến đây, cô đã có câu trả lời. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, cô nhíu mày sâu hơn. Sau khi bình tĩnh lại, cô đưa tay vuốt tóc rồi hít một hơi thật sâu: "Tại sao anh không nói với em?"

Anh đáp một cách nhẹ nhàng: "Chỉ là bệnh nhỏ thôi, có gì mà nói."

"Nhưng mà..." Cô không ngẩng đầu, cúi xuống nhìn điện thoại, ngón tay liên tục lướt trên màn hình: "Em không biết gì cả."

"Em không biết anh bị ốm, không biết anh bị mất điện thoại."

"Hơn nữa tin nhắn em gửi cho anh, có phải anh cũng không nhận được không?" Cô dừng lại một chút, rồi tự hỏi tự trả: "Chắc chắn là anh không nhận được." Trình Thư Nghiên ném điện thoại của mình cho anh, rồi quay sang nhìn anh nói: "Em đã liên lạc với anh rất nhiều lần, nhưng anh không trả lời. Có một lần anh còn dập máy của em. Lúc đó em đã nghĩ là anh giận dỗi."

Thương Trạch Uyên nói: "Anh biết, lịch sử trò chuyện của em anh đều xem rồi. Là anh không tốt. Lẽ ra lúc đó anh nên đoán được là anh bị mất điện thoại."

"Không phải, cái đó không phải là trọng điểm." Cô không có ý trách móc anh, mà chỉ đột nhiên nhận ra lần chia tay này của họ hóa ra ở giữa lại có nhiều hiểu lầm như vậy. Cô hiểu lầm rằng anh từ chối giao tiếp, chiến tranh lạnh, giận dỗi. Còn anh lại hiểu lầm rằng sau khi ra nước ngoài, cô không hề liên lạc với anh.

Trình Thư Nghiên nhớ lại ngày cô bị cảm ở nước ngoài, gửi tin nhắn cho anh mà không được trả lời, trong lòng cô có trăm ngàn nỗi tủi thân. Vậy thì khi anh nhập viện không nhận được tin nhắn của cô, tâm trạng anh sẽ như thế nào?

"Anh nên nói cho em biết" cô thu ánh mắt lại, một lần nữa nhìn vào điện thoại của anh. Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi một bên mặt. Cô nói: "Anh khó chịu cũng nên nói với em, nhập viện cũng nên nói với em. Nếu em biết anh nghiêm trọng đến mức phải phẫu thuật, em nhất định sẽ quay về..."

Lời nói nghẹn lại ở đó. Trong tầm mắt mơ hồ của cô, trang trò chuyện của hai người tràn ngập những tin nhắn mà anh gửi cho cô. Bắt đầu từ tối hôm hai người chia tay.

"Anh uống rượu rồi không lái xe được, em về trước đi." "Anh xin lỗi, là anh không tốt, không nên nói chia tay. Anh hối hận rồi." "Anh nhớ em." "Anh nhớ em." "Anh nhớ em."

Không có tin nhắn trả lời. Một hàng dấu chấm than màu đỏ nổi bật bên cạnh. Cô đã chặn anh từ lâu.

Vào khoảnh khắc đó, cô không thể nói thêm bất cứ lời nào nữa. Điện thoại rơi khỏi tay, đập xuống giường. Cô gục đầu vào đầu gối, hai tay ôm mặt. Thương Trạch Uyên lập tức tiến lại, đưa khăn giấy, cố gắng lau nước mắt cho cô. Nhưng cô lại cúi đầu rất thấp, hai tay siết chặt trên mặt, không chịu để anh nhìn.

"Được rồi, ngoan," anh ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tất cả đã qua rồi."

"Làm sao mà qua được" nước mắt tuôn ra từng giọt, lồng ngực cô căng lên, cổ họng nghẹn lại, lời nói cũng ngắt quãng. Cô cố nhịn một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ duy nhất: "Em..." Cô rất tự trách, đau lòng, và cũng rất buồn.

Anh tiếp lời: "Em yêu anh."

Cô khựng lại, rồi thốt ra một tiếng "ừ" vừa tủi thân lại vừa ngắn ngủi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!