Chương 68: Làm Em

Không phải ai sinh ra cũng có tính cách lạnh lùng, và Trình Thư Nghiên cũng vậy.

Khi còn rất nhỏ, cô từng tràn đầy hoài bão và tò mò về tương lai. Nhưng từ khi Trình Huệ trải qua biến cố hôn nhân, thế giới của cô cũng thay đổi theo. Tuổi thơ đầy trắc trở, sống bấp bênh, mỗi ngày đều phải trôi dạt. Thêm vào đó, tâm trạng của Trình Huệ không ổn định, bà thường trút giận lên cô, bỏ mặc cô và coi cô là gánh nặng. Dần dà, điều đó hình thành nên tính cách độc lập, thực tế ở cô. Cô quen với việc che giấu tâm sự và nhu cầu của bản thân, không dựa dẫm, cũng không dễ dàng tin người.

Cô biết rằng sống trên đời là phải nỗ lực vì một cuộc sống tốt đẹp.

Đối với cô, không gì quan trọng hơn cuộc đời của chính mình. Tình cảm là thứ không đáng tin nhất. Trình Huệ đã dạy cho cô bài học này một cách rất rõ ràng. Tình thân còn như thế thì tình yêu lại càng không đáng nhắc tới. Trình Huệ đã trải qua nhiều người đàn ông nên từ nhỏ đã luôn gieo vào đầu cô tư tưởng "đàn ông không có người tốt". Trình Thư Nghiên chứng kiến quá nhiều, thế nên đã bị ảnh hưởng từ lúc nào không hay.

Nếu hỏi cô có tin vào tình yêu không thì cô sẽ chỉ mỉa mai mà thôi. Bởi vì tình yêu quá hư ảo, không thể nắm bắt, rồi cũng sẽ có ngày tan biến. Cô tự nhận mình không cần thứ đó, và vì không tin nên luôn giữ được lý trí, không cho phép bản thân chìm đắm trong bất cứ mối quan hệ nào. Chỉ cần có chút dấu hiệu chớm nở, cô sẽ tự mình kéo mình lên, hoàn toàn chấm dứt mọi sự say mê.

Trái tim cô từ trước đến nay đều rất kiên cường và vững vàng.

Nhưng tất cả đều thay đổi hoàn toàn sau khi cô gặp Thương Trạch Uyên.

Để mở được cánh cửa trái tim cô không hề dễ dàng. Đó là cả một quá trình rất dài, cần anh không ngừng rót đầy tình cảm, tạo sự tin tưởng, và cả sự kiên định, bền bỉ của anh. Cứ ngày này qua ngày khác, sự cố gắng ấy chất chồng thành núi, thành biển, cho đến khi cô không thể nào làm lơ được nữa. Từng chút một cô cảm động vì anh, rồi từng chút một động lòng, chìm đắm. Cuối cùng, bức tường kiên cố trong tim cô cũng bị phá hủy.

Mười giờ tối, màn đêm buông xuống.

Ánh trăng dịu dàng như bông, lặng lẽ xuyên qua cửa sổ, trải một lớp vầng sáng nhạt trên sàn nhà.

Trong phòng khách chỉ bật hai ngọn đèn mờ ảo. Thương Trạch Uyên nằm trên tấm thảm trắng cạnh ghế sofa, còn Trình Thư Nghiên co gối ngồi bên cạnh anh.

Anh đã ngủ rồi. Sau khi nói xong những lời đó và nghe thấy câu trả lời của cô, cả người anh như trút bỏ mọi căng thẳng, nhẹ nhàng thở phào một hơi dài. Bàn tay đang siết chặt lấy tay cô cũng nới lỏng ra rồi chuyển sang ôm lấy eo cô. Đầu anh vùi vào đầu gối cô, hoàn toàn phó thác bản thân mình cho cô. Chẳng bao lâu sau, anh liền chìm vào giấc ngủ.

Chắc là anh đã quá mệt rồi. Lòng chất chứa bao tâm sự bấy lâu nay, lại còn ngày đêm chăm sóc cô ở nước ngoài, chắc chắn anh đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon. Cô định đưa anh vào phòng ngủ, nhưng tiếc là anh quá cao lớn và nặng, Trình Thư Nghiên phải tốn không ít sức lực mới miễn cưỡng kéo được anh ra thảm.

Cô kê cho anh một cái gối, rồi đắp cho anh một chiếc chăn mỏng. Cuối cùng cô mệt đến vã mồ hôi. Quay sang nhìn anh cuộn mình trong chăn, mặt nghiêng, vùi vào chiếc gối trắng mềm mại. Tóc anh rối bời, nhưng anh ngủ với vẻ mặt rất yên bình. Nhìn thấy vậy, cô vừa bất lực lại vừa buồn cười.

Cười xong, cô lại chìm vào sự im lặng rất lâu.

Trình Thư Nghiên lặng lẽ nhìn anh.

Khoảng thời gian này, cảm xúc lên xuống thất thường, nên vào một đêm tĩnh lặng như thế này, cô không khỏi có nhiều tâm tư. Cô nghĩ Thương Trạch Uyên quả thực rất lợi hại. Có lẽ trên đời này không ai có thể thay thế cảm giác mà anh mang đến cho cô. Yêu và đau đều đến cực hạn, khóc hay cười cũng thật trọn vẹn. Dù là trước đây hay bây giờ, cô dường như không bao giờ có thể lờ đi sự tồn tại của anh, cũng luôn bị anh hấp dẫn.

Cô thực sự rất thích anh.

Thích tình yêu thẳng thắn, nồng nhiệt của anh, thích sự điềm tĩnh và bình tĩnh của anh đối với người ngoài, thích nhìn anh ra oai và làm chuyện xấu, thích khi anh đầy khí thế, thích khi anh ngạo mạn. Thậm chí cả sự trẻ con và yếu đuối đôi khi của anh, cô cũng thấy rất đáng yêu.

Tại sao lại có một người như vậy, khiến người ta hoàn toàn không thể chống đỡ? Cô bất lực với anh, cũng chẳng có cách nào cả.

"Anh hài lòng chưa, Thương Trạch Uyên?" Cô nói nhỏ, rồi khẽ chọc vào nốt ruồi nhỏ trên má anh.

Thương Trạch Uyên như có cảm ứng, khẽ quay mặt, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay.

Trình Thư Nghiên cúi mắt nhìn anh: "Anh có biết là ai không mà nắm tay?"

Anh đáp: "Trình Thư Nghiên."

Cô hơi sững sờ, rồi khẽ bật cười. Thôi được rồi, anh thật sự biết.

Thương Trạch Uyên vẫn chưa tỉnh, nói xong câu đó, anh lại khẽ nhíu mày, lẩm bẩm điều gì đó.

Trình Thư Nghiên thử lắng nghe một lúc, nhưng không nghe rõ. Vậy nên cô chống khuỷu tay xuống sàn, cúi người lại gần. Vừa mới đến gần, anh đã đột ngột đưa tay ôm lấy vai cô, sức nặng đó khẽ đè xuống, cô liền ngã vào lòng anh. Một tay anh luồn qua gối đầu cho cô, cánh tay còn lại thì ôm lấy cô.

Lồng ngực anh nóng hổi, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô. Trình Thư Nghiên sững sờ một lúc lâu, rồi thuận thế nằm trong lòng anh. Cô nghiêng mặt, ngước mắt lên. Nơi ánh mắt cô dừng lại là yết hầu nhô ra và khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô hỏi anh: "Có phải anh đang giả vờ ngủ không?"

Cũng chính sau câu hỏi này, cô cuối cùng cũng nghe rõ lời anh nói.

Anh vẫn nhắm mắt, nhíu mày, giọng rất nhỏ, cũng có chút mơ hồ: "Trình Thư Nghiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!