Thương Trạch Uyên đã sớm hối hận rồi.
Vào khoảnh khắc anh nói ra lời chia tay.
Nhưng lúc đó, cảm xúc đã sụp đổ hoàn toàn. Mọi lý trí đều bị che lấp. Máu trong người như đông lại, cơ thể lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh lẽo. Tuy vậy, đầu óc anh lại căng ra và nóng bừng lên. Anh nghĩ đến việc luôn cầm điện thoại trong phòng bệnh nhưng không chờ được tin nhắn của cô, nghĩ đến việc sau mấy ngày chiến tranh lạnh cuối cùng cũng gặp mặt mà cô lại chỉ đến để trả xe và vạch rõ ranh giới.
Anh nghĩ đến những chuyện dồn nén trong lòng bấy lâu nay, lại nghĩ đến hai chữ mệt mỏi mà cô đã thốt ra.
Vậy chắc là cô ấy không yêu mình.
Anh có thể chấp nhận cô không chịu xuống nước, cũng có thể chấp nhận cô ưu tiên công việc. Nhưng duy nhất không thể chấp nhận được việc cô không yêu anh. Những chuyện lặt vặt từng chút một đều bày ra trước mắt, và vào khoảnh khắc đó, anh thật sự đã nản lòng thoái chí. Sau đó, anh đã thốt ra câu: "Chia tay đi."
Anh không dám nhìn cô, vì anh hiểu rất rõ chỉ cần một ánh mắt, lớp vỏ bọc kiên cường của anh sẽ tan vỡ ngay lập tức. Anh chỉ biết cúi đầu xuống, lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, tiếng gió gào thét thê lương. Đêm đó rất lạnh, cũng rất ồn ào, nhưng trong phòng lại tĩnh mịch. Lạnh lẽo và nóng bức, ồn ào và tĩnh lặng giằng xé lẫn nhau. Trong khoảng lặng im đó, anh nghĩ chỉ cần cô nói một câu yêu anh, thậm chí là hỏi thêm một câu: "Anh có chắc không? Anh nghiêm túc sao?"
Anh sẽ lập tức đầu hàng không chút do dự.
Nhưng cô chẳng hỏi gì nữa, chỉ đáp lại một tiếng: "Được."
Dứt khoát, gọn gàng, hệt như chính con người cô.
Nói xong, cô không chút do dự quay người rời đi. Còn anh thì cứng đờ ngồi trên ghế sofa, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh buốt.
Hình như sáu năm trước cũng như vậy. Cô ở ngoài cửa, anh ở trong cửa. Bất kể anh nói gì, làm gì, cô vẫn kiên quyết kéo vali rời đi, suốt quá trình không một lần ngoảnh đầu lại.
Trong phòng khách không bật đèn. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ phản chiếu trong mưa, yếu ớt chiếu lên tấm lưng hoang vắng của anh. Cả khuôn mặt anh ẩn mình trong một mảng tối, lông mày và đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ và u ám.
Mười phút sau, anh mới đuổi ra ngoài. Lúc đó anh vẫn chưa thực sự hiểu ra, chỉ là trái tim bỗng nhiên thắt lại, lồng ngực như bị nghẹn lại. Bên ngoài biệt thự không một bóng người, gió mưa xối xả. Anh dầm mưa, đuổi theo một cách vô định. Sau vài bước, anh hoàn hồn, quay người đi về phía gara. Vừa đi, anh vừa thò tay vào túi quần lấy chìa khóa, sau đó mở khóa và lên xe, đạp ga.
…..
Cuối cùng anh vẫn không thể lái xe đi. Lốp xe ma sát dữ dội với mặt đường, chiếc xe phanh gấp ngay trước cổng chính. Vẫn chưa từ bỏ, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat trước: [Anh uống rượu rồi không lái xe được, em về đây trước đi.] Nhận lại chỉ là một dấu chấm than màu đỏ. Gọi điện cho cô, số cũng đã bị chặn.
Vào khoảnh khắc đó, khi anh nhận ra mình sẽ mất đi những gì vì sự giận dỗi và bốc đồng, luồng khí nghẹn lại trong lồng ngực cứ thế tan biến. Cùng với nó, cả sự kiêu hãnh, sức lực và tinh thần của anh cũng tan biến hết vào trong màn mưa mù sương. Đêm hôm đó anh lại sốt. Anh không nhớ sốt bao nhiêu độ, cũng không nhớ mình đã được đưa vào bệnh viện bằng cách nào. Sau một đêm truyền dịch, anh tỉnh lại lúc 5 giờ sáng. Anh không hỏi gì, cũng không nói gì, chỉ dặn trợ lý một việc:
đi xem tình trạng của cô, xem cô đang làm gì, có khóc không.
Tám giờ sáng, trợ lý quay lại bệnh viện, nói cô vẫn đi làm như bình thường, mọi thứ đều có vẻ ổn. Anh nói: "Được, tôi biết rồi."
Ba ngày sau đó, anh cơ bản đều ở bệnh viện. Anh cũng để trợ lý đi xem cô vài lần. Không phải anh không muốn tìm cô, nhưng vẫn còn một chút tự ái. Anh luôn nghĩ phải làm rõ mọi chuyện nên đã cắn răng nhẫn nhịn.
Sau đó vì lý do công việc, anh phải đi nước ngoài một chuyến. Anh xuất viện, trở về nhà. Cũng chính vào ngày hôm đó, cô đã chủ động tìm anh. Cô nói muốn dọn dẹp đồ đạc, nghe nói anh sắp đi công tác thì chúc anh thượng lộ bình an. Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, cô lại đột ngột lên tiếng, hỏi anh nhất định phải như vậy sao?
Thật ra trong mấy ngày chia tay này, anh cũng đã bình tĩnh suy nghĩ. Anh không nhất thiết phải bắt cô nói ra câu yêu anh, không nhất thiết phải bắt cô lựa chọn giữa anh và những việc khác. Anh không cần cô xin lỗi, cũng không cần cô nói hòa giải. Nhưng anh muốn nhìn thấy trái tim cô, ít nhất để anh biết suy nghĩ thật sự của cô. Sau khi anh nói xong câu đó, cô im lặng. Anh biết cô đã hiểu.
Sau khi ra nước ngoài, anh vẫn tiếp tục chờ tin nhắn của cô. Mỗi ngày, anh lại mở WeChat đã bị chặn ra xem không biết bao nhiêu lần, cũng thử gửi tin nhắn không biết bao nhiêu lần. Tất nhiên, anh chẳng nhận lại được gì. Đã chịu đựng rồi, cũng đã nhẫn nhịn rồi. Rồi anh nghĩ thôi vậy. Cô chủ động chắc là không thể rồi, chi bằng đợi khi giải quyết xong mọi việc, anh sẽ đi tìm cô nói chuyện.
Ngay ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại của Phùng Thiến. Phùng Thiến nói Trình Thư Nghiên đã chủ động hỏi han về Tần Thính Vãn, nói cô nghe giọng Trình Thư Nghiên không ổn, tâm trạng không tốt.
Trái tim anh vẫn chưa chết, nên điều kiện để nó sống lại rất đơn giản: một câu nói, một suy đoán, một thái độ mập mờ cũng đủ để anh một lần nữa hướng về phía cô. Anh không thể chờ thêm được nữa, cuộc điện thoại của Phùng Thiến đã thúc giục anh về nước sớm hơn dự kiến. Mười nghìn ki
-lô
-mét, nhưng lòng anh đã bay về nhà.
Anh về nhà đợi cô, rồi đến công ty cô đợi cô. Tinh thần của anh cũng hồi phục, sự uể oải mấy ngày gần đây đã tan biến hết. Anh nung nấu cảm xúc, nghĩ xem khi đón cô sẽ nói gì, sẽ nói chuyện gì, và nên hòa giải vào thời điểm nào.
Thế nhưng tất cả những suy tính đó đều sụp đổ hoàn toàn khi anh nghe tin cô bị thương. Hoảng loạn, hối hận, đồng thời đi kèm với một nỗi sợ hãi tột cùng. Anh đã sững sờ, đứng trên bờ vực sụp đổ. Nhưng trên đường đến sân bay, anh đã hiểu ra một điều: điều đó có thật sự quan trọng đến vậy không?
Cô có yêu anh không, có dựa dẫm vào anh không, có thành thật với anh không... những điều đó có thật sự quan trọng đến vậy không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!