Cơn bão ập đến bất ngờ rồi cũng rời đi nhanh chóng.
Đến thứ Hai, trời lại hửng nắng. Bầu trời sau cơn mưa trở nên xanh và trong vắt.
Trong phòng học D302, hơn hai mươi sinh viên đang ngồi quanh một người mẫu. Tiếng bút chì cọ xát trên giấy vẽ tạo nên một âm thanh sột soạt liên tục.
Đây là buổi phác họa nhanh đầu tiên trong lớp và sẽ được chấm điểm, vì vậy ai nấy đều rất tập trung. Chuông tan học vang lên, nhưng ngoại trừ một vài người nộp bài rồi rời đi, phần lớn sinh viên vẫn nán lại chỗ ngồi.
Trình Thư Nghiên nhìn chằm chằm vào bản vẽ một lúc lâu nhưng vẫn không hài lòng, cô có cảm giác thiếu sót một điều gì đó. Cô nhìn lại người mẫu rồi quyết định thử dùng than chì.
Đúng lúc đó, một chàng trai đứng ở cửa gọi "Trình Thư Nghiên, có người tìm cậu."
Trình Thư Nghiên khựng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục vẽ, thậm chí không buồn ngước lên nhìn hay đáp lại.
Chàng trai quay đầu lại, bất lực nói với Thương Trạch Uyên "Cô ấy thường không để ý đến ai cả."
Thương Trạch Uyên mỉm cười như đã hiểu ra rồi nói, "Không sao, tôi sẽ đợi." Dù sao anh cũng không vội, thế nên anh cứ thong thả đi đến cửa, tựa vào đó và nhìn vào trong lớp.
Khi anh vừa tựa vào cửa, cả lớp học không còn yên tĩnh nữa. Ban đầu, chỉ có một vài ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cửa. Khi nhận ra đó là ai, họ liền hết người này đến người khác xô đẩy nhau, đồng loạt kinh ngạc há hốc mồm rồi nhìn về phía cửa.
Mọi người xì xào bàn tán: "Ôi trời, đó là Thương Trạch Uyên phải không?" "Sao Thương Trạch Uyên lại đến lớp chúng ta nhỉ?" "Đẹp trai quá, thật sự quá đẹp trai!" "..."
Còn người gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền này
- Thương Trạch Uyên, lại đứng đó với vẻ mặt như chẳng có chuyện gì mà chỉ nhìn vào một góc nào đó trong lớp.
Trình Thư Nghiên đang sửa lại bức vẽ của mình, hoàn toàn không bị những ồn ào xung quanh làm phiền. Cửa sổ lớp học đang mở, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tấm rèm cửa sổ bằng vải trắng lay động. Cô ngồi nghiêng bên dưới cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt, làn da trắng gần như trong suốt. Tóc cô được búi thấp một cách tùy ý phía sau, thế nhưng vẫn có vài lọn tóc lòa xòa trước má cứ thế đung đưa theo gió.
Lúc này, cô mới có phản ứng, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai rồi cài một chiếc bút vẽ lên đó. Sau đó, cô lại tiếp tục vẽ, những ngón tay thon thả lướt nhẹ trên tờ giấy vẽ.
Khoảng vài phút sau, khi hoàn thành những nét vẽ cuối cùng cô mới cảm thấy hài lòng. Mọi âm thanh lộn xộn bên ngoài liền ùa vào tai cô. Cô vừa thong thả lau tay, vừa ngậm cây bút vẽ trong miệng, sau đó liếc nhìn về phía cửa theo tiếng bàn tán. Ngay lập tức, ánh mắt của cô dừng lại.
Thương Trạch Uyên đang nhìn cô, xuyên qua cả lớp học và đám người. Anh nở một nụ cười nhàn nhã như đang thưởng thức, thưởng thức cảnh Trình Thư Nghiên chuyên tâm vẽ, thưởng thức cách cô tự tin kết thúc nét vẽ và cả khoảnh khắc cô ngậm bút nhìn anh, vẻ mặt vừa khó chịu vừa kinh ngạc.
Cơn gió thổi mạnh hơn, tấm rèm trắng và lọn tóc cùng bay lên. Chiếc bút cài sau tai cô rơi xuống, những lọn tóc lòa xòa lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô.
Thương Trạch Uyên từng thấy Trình Thư Nghiên không đeo kính, nhưng hai lần đó đều là lúc cô đã trang điểm. Đều không trực quan như khoảnh khắc này. Trình Thư Nghiên để mặt mộc, đôi mắt cô không bị che bởi cặp kính, rõ ràng, đen trắng phân minh, trong trẻo và lạnh lùng như phủ một lớp sương sớm mai, vừa thanh khiết vừa lạnh giá.
Cũng chính lúc này, Thương Trạch Uyên nhận ra có lẽ cô không hề bị cận. Kính chỉ là một món trang sức đối với cô dùng để làm mờ đi những đường nét trên khuôn mặt, che giấu sự sắc sảo, hay nói cách khác là giả vờ ngốc nghếch. Điều này thật sự rất thú vị.
Những tiếng bàn tán vẫn tiếp diễn. Trình Thư Nghiên đã phản ứng lại, cô đặt bút xuống, hỏi anh bằng khẩu hình miệng "Có chuyện gì à?"
Thương Trạch Uyên lười biếng vẫy tay về phía cô.
Hành động này của anh lại khiến cả lớp xì xào, mọi người lại tò mò nhìn xung quanh.
Trình Thư Nghiên đành đứng dậy, nhanh chóng nộp bài và bình tĩnh bước ra khỏi lớp. Cô đi ngang qua Thương Trạch Uyên nhưng không dừng lại, cũng không nhìn anh, cứ thế đi thẳng đến phòng vệ sinh, đứng lại rồi nhanh chóng liếc mắt về phía anh.
Nhận được tín hiệu, Thương Trạch Uyên nhếch mép cười rồi chậm rãi đi theo cô.
Vào phòng vệ sinh, Trình Thư Nghiên cẩn thận khóa cửa lại rồi mở lời trước "Anh tìm em có việc gì à?"
Thương Trạch Uyên nhận ra hành động của cô nhưng cũng không vội hỏi, chỉ nói, "Tối nay anh có việc, không về cùng em được. Tan học em cứ đợi chú Trương ở cổng sau nhé."
Trước đây, khi Thương Trạch Uyên chưa có xe riêng, họ thường đi chung một chiếc xe để về nhà.
Trình Thư Nghiên gật đầu rồi hỏi "Chỉ có thế thôi à?"
Thương Trạch Uyên nhướn mày không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!