Trình Thư Nghiên vốn định lên xe ngủ bù, nhưng vừa đóng cửa, cô đã bị Thương Trạch Uyên đẩy vào cửa kính xe và hôn. Ngoài cửa sổ, gió lạnh cuốn theo tuyết trắng rơi lất phất. Trong xe hơi nóng dâng trào, tất cả những cảm xúc của những ngày xa cách đều hóa thành một ngọn lửa, gần như làm tan chảy lớp băng mỏng trên kính xe.
Tuy nhiên đây là ban ngày và ở nơi công cộng, vậy nên không thích hợp để làm nhiều chuyện. Cuối cùng cả hai đều tách ra để bình tĩnh lại.
Trình Thư Nghiên lấy lại tinh thần trước, dựa vào ghế, cầm cốc trà sữa lên và hớp hai ngụm. Sau đó, cô quay đầu lại thì thấy Thương Trạch Uyên châm một điếu thuốc lặng lẽ rít.
Cô chợt bật cười. Thương Trạch Uyên hỏi cô cười gì, cô không nói, chỉ từ từ nhai trân châu. Ánh mắt cô không hề né tránh mà nhìn xuống phía dưới.
"Xì—" Anh cười hỏi: "Nhìn đi đâu đấy?"
Trình Thư Nghiên không bận tâm: "Anh không phải nói về rồi cho em xem sao?"
Thương Trạch Uyên nhướng mày rồi nhìn cô thật kỹ. Đôi mắt cô trong trẻo và khuôn mặt đầy vẻ thản nhiên như thể cô đang nói và làm một điều hết sức bình thường. Cô vẫn thú vị như thế.
Cô có thể đỏ mặt vì những lời trêu ghẹo của anh, thậm chí còn đuổi theo đánh anh, nhưng bản thân cũng có thể tự mình lái "xe", và lái rất thành thạo.
"Được rồi" anh cười. "Về nhà anh sẽ cho em xem thật kỹ."
Nói xong, anh lại gần, đưa tay ra bên phải cô. Trình Thư Nghiên theo đà ngả người ra sau. Một tiếng "cạch" vang lên, dây an toàn đã thắt chặt. Anh ngồi lại, khởi động xe.
Trong xe đang mở một bài hát mà Trình Thư Nghiên thích. Kể từ khi hai người quay lại, anh đã thêm những bài hát cô yêu thích vào danh sách phát. Chỉ cần cô ở trong xe, danh sách đó sẽ tự động được phát.
Trình Thư Nghiên vừa uống trà sữa vừa gõ nhịp trên đầu gối. Sự mệt mỏi từ lúc xuống máy bay đã hoàn toàn biến mất.
Từ sân bay về nhà không gần, lúc này trời còn đang có tuyết nên tốc độ xe khá chậm. Chuyến đi vốn dĩ không dài nay lại kéo dài ra. Thế nhưng Trình Thư Nghiên không thấy chán. Cô nghe nhạc, lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn gương mặt góc cạnh đầy tập trung của anh.
Giữa đường, xe vào trạm xăng. Lúc xe dừng, Trình Thư Nghiên lấy quà từ trong túi ra đưa cho anh. Đó là một cặp kính râm và một chiếc cà vạt. Cô nói: "Còn một chiếc túi xách ở trong vali của em. Về nhà em sẽ lấy cho anh."
Đây đều là những món quà để dỗ dành anh.
May mắn là Thương Trạch Uyên đều rất thích, có thể nói là không nỡ buông tay. Anh cứ ngồi đó ngắm nghía, mặc cho xe đã đổ đầy xăng. Cuối cùng, Trình Thư Nghiên phải nhắc nhở thì anh mới khởi động xe lại và thay đổi tuyến đường.
Trình Thư Nghiên hỏi anh: "Không về nhà sao?"
Anh đáp: "Vừa đúng lúc nghĩ ra, anh sẽ đưa em đi lấy quà của em trước đã."
Từ "lấy" này mang đầy tính định hướng. Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một đại lý ô tô. Trình Thư Nghiên thầm nghĩ, đúng là như vậy.
Cánh cửa tự động mở ra hai bên. Đập vào mắt cô là một chiếc Lamborghini Murciélago màu hồng đính kim cương lấp lánh. Tùy từng góc độ, màu hồng của xe cũng khác nhau. Xung quanh thân xe là một vòng bóng bay màu hồng đen đan xen. Phía trước xe, cánh hoa được xếp thành tên xe. Chiếc xe này trông vô cùng nổi bật.
Trình Thư Nghiên có chút choáng ngợp. Cô đang định đi vào trong thì người bên cạnh nắm lấy cánh tay cô: "Đừng đi nữa, là chiếc này."
Cô ngẩn ra rồi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe. Mười mấy giây sau, cô hỏi: "Cái này? Tặng em sao?"
"Ừ." Thương Trạch Uyên khoanh tay, hất cằm về phía tấm biển bên cạnh.
Trên đó viết rõ ràng: "Chúc mừng cô Trình đã trở thành chủ nhân của chiếc Lamborghini Murciélago quý giá."
Ngay khi hai người vừa bước vào, nhân viên đã vây quanh họ, đúng lúc mang hoa đến và nói: "Chúc mừng cô Trình đã nhận xe."
Trình Thư Nghiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Thương Trạch Uyên cúi mắt cười nhìn cô, hỏi: "Em thích không?"
Trình Thư Nghiên chớp mắt một cái, rồi lại gần ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Có phải đắt quá không?"
Thương Trạch Uyên là người như vậy. Đã làm thì phải làm cái tốt nhất. Người bán hàng bên cạnh vẫn tiếp tục giới thiệu nội thất, âm thanh, ghế ngồi, và cả kim cương. Chiếc xe này được đính sáu mươi ba nghìn viên kim cương, chi phí và giá thành ước tính cô có làm mấy năm cũng không thể trả nổi.
Thương Trạch Uyên rất hợp tác, anh cúi xuống, ghé vào tai cô, cũng hạ giọng trả lời: "Đồ không đắt không xứng với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!