"Đưa đây, để anh xem."
Thương Trạch Uyên không nói ra thành lời, nhưng Trình Thư Nghiên biết anh đang nghĩ gì.
Cô vẫn ngồi đó, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút lúng túng và ngượng ngùng. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, cô lại lấy lại bình tĩnh. Chỉ là một chiếc váy thôi mà. Dù thoạt nhìn khá sốc, nhưng thỉnh thoảng thử một kiểu khác cũng không tồi.
Thế là cô đứng dậy, đến trước mặt anh, bình thản giơ chiếc váy ra. "Anh muốn thử không?"
Thương Trạch Uyên thực sự đã đánh giá nó.
Thật ra nhìn riêng thì không sao, nhưng không thể tưởng tượng nó được mặc trên người cô. Chỉ cần nghĩ đến thôi là tim anh đã nóng bừng, cổ họng khô khốc. Anh dùng ngón tay ấn vào khung cửa, nói "Thứ này không cần thiết."
"Sao thế? Chẳng phải đàn ông các anh đều thích mấy thứ này à?"
"Bọn họ là bọn họ, làm sao có thể so sánh với anh."
Trình Thư Nghiên bật cười. "Anh đặc biệt lắm sao?"
"Anh có đặc biệt không, em không biết à?" Anh hỏi ngược lại, ý trong lời nói đã rất rõ ràng.
Cô ngay lập tức hiểu ý anh nhưng không thể phản bác. Dù sao thì ở mọi mặt, anh đều rất xuất sắc. Thế nên cô bắt đầu suy nghĩ nên nói gì khác, vì cô vẫn muốn trêu chọc anh. Nói chưa từng thử với người khác? Không được, dễ bị anh "phạt" một trận. Nói là đã quên? Kết quả có lẽ cũng tương tự.
Thương Trạch Uyên thấy cô mím môi, chớp mắt liên tục, mắt lúc thì nhìn sang trái, lúc thì nhìn xuống dưới. Anh biết cô lại đang có ý đồ. Anh cười và nói toẹt ra. "Đừng nghĩ nữa. Tối nay anh sẽ cho em thử đàng hoàng."
Nói xong, anh cầm lấy chiếc váy từ tay cô, ném lên giường và nói "Thứ này hoàn toàn không cần thiết. Em đã đủ cuốn hút với anh rồi."
Nghe lời này thì còn được. Trình Thư Nghiên khoanh tay, khẽ nhướng mày, cố ý hỏi "Thật sao?"
"Đương nhiên" Thương Trạch Uyên lại nói. "Chỉ cần em đứng ở đây thôi là anh đã muốn ngủ với em rồi. Chuyện em mặc nhiều hay ít chẳng liên quan gì cả. Tất nhiên không mặc gì thì càng tốt."
Cứ nói chuyện một lát là anh lại đổi vị.
Trình Thư Nghiên cười và mắng. "b**n th**."
Khi cô mắng anh là b**n th**, anh lại hợp tác, vòng tay qua eo cô, công khai đụng chạm rồi thì thầm bên tai cô "Ngoan, đi tắm trước đi. Anh đi gọt chút hoa quả." Nói xong, anh đi xuống lầu.
Trình Thư Nghiên tiếp tục mắng anh. "Cầm thú."
Thương Trạch Uyên nghe xong bật cười, đi được hai bước, anh quay đầu lại nói với cô "Bây giờ thì chưa phải đâu, lát nữa thì không chắc."
Dù cô mắng gì, anh cũng có thể đáp lại một cách bất cần. Trình Thư Nghiên nghiêng đầu cười. Sau đó cô từ từ quay lại phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm. Ánh mắt cô lướt qua chiếc váy trên giường. Cô dừng lại, tiến lên và cầm chiếc váy lên.
Cô không thể lúc nào cũng để anh chiếm thế thượng phong được. Cô phải thắng anh một ván.
Với suy nghĩ đó, Trình Thư Nghiên tắm xong và mặc chiếc váy vào. Kích thước khá vừa vặn, hiệu ứng thị giác cũng vượt ngoài mong đợi.
Lúc đó, Thương Trạch Uyên đang ngồi trên sofa ở tầng dưới xem một trận đấu bắn súng. Nghe thấy tiếng động, anh gọi cô xuống ăn trái cây.
Trình Thư Nghiên chậm rãi bước về phía anh, tiện miệng nói "Anh đút cho em ăn."
"Thế chứ còn gì nữa?" Thương Trạch Uyên cười, xiên một miếng dứa, chuẩn bị đưa cho cô. Vừa quay người lại, nụ cười trên môi anh lập tức đông cứng.
Trình Thư Nghiên có một thân hình cực kỳ hoàn hảo, vòng eo thon, chân dài, da trắng. Dù gầy nhưng những chỗ cần có đều có. Lúc này, cô mặc một chiếc váy hai dây bó sát, đường cong eo và hông uốn lượn gợi cảm. Cảnh tượng trước mặt vượt quá tiêu chuẩn đối với anh.
Vậy mà cô lại tỏ ra như không có chuyện gì, cúi người cắn miếng dứa. Mái tóc dài, xoăn nhẹ, bồng bềnh trượt từ sau lưng trần xuống phía trước. Hương thơm ngọt ngào nồng nàn lan tỏa.
Dưới tác động kép của thị giác và khứu giác, sự nóng bỏng cứ thế dâng lên.
Cô ngồi bên cạnh anh, hai chân trắng nõn bắt chéo, rồi cất lời chỉ huy anh. "Em muốn ăn thanh long."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!