Vào cái đêm đã làm việc mệt mỏi cả ngày, quậy phá cả tối lại còn uống rượu, Trình Thư Nghiên đáng lẽ phải có một giấc ngủ thật ngon. Thế nhưng cô lại mất ngủ sau khi Thương Trạch Uyên hỏi câu đó.
Đây không phải lần đầu tiên anh muốn cô xác nhận tình cảm. Ngay cả trước khi chia tay sáu năm về trước, anh đã nhiều lần thăm dò cảm xúc của cô. Đôi khi anh muốn chứng thực bằng cách khiến cô quan tâm, ghen tuông. Có lúc lại hỏi thẳng, khi thì nghiêm túc, khi thì trêu đùa. Tóm lại, anh luôn muốn nghe cô nói. Tuy nhiên lần nào cũng vậy, cô đều lờ đi. Lần này cũng thế. Sau khi anh hỏi, Trình Thư Nghiên im lặng rất lâu, nhưng cô cũng không rời đi.
Cô chỉ đứng tại chỗ đối diện với anh cho đến khi anh không thể chống lại cơn buồn ngủ, lại nhắm mắt, cô mới lặng lẽ thở phào.
Cô luôn bọc kín mình lại, rất nhiều người đã từng nói với cô như vậy. Và cô không hề phủ nhận điều đó. Bởi vì chỉ cần không bộc lộ cảm xúc thật sự, người ta có thể trở nên không tì vết. Ở nơi làm việc là vậy, trong tình cảm cũng thế. Không chỉ với tình yêu, mà có thể nói là cô luôn dè dặt trong bất cứ mối quan hệ nào. Điều này mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Thế nên, dù hôm nay anh say, bám riết lấy cô, dùng giọng nói yếu ớt và đáng thương, mong chờ nghe một lời "thích" từ miệng cô, cô cũng không để mình mềm lòng. Cô nên làm như thế.
Thế nhưng sau đó khi vào phòng tắm ngâm mình, cô đột nhiên nghĩ đến sáu năm trước, cô đã dứt khoát phản bội anh ngay vào cái ngày sinh nhật đáng lẽ phải thật vui vẻ của anh. Cô nghĩ đến việc anh đã nung nấu ý định trả thù, thế mà chỉ vì một câu "anh vẫn còn thích tôi à" của cô mà sụp đổ. Cô nghĩ đến việc dù đã cắt đứt, anh vẫn lén lút mua chiếc vòng cổ cô thích rồi tặng nó cho cô vào đúng ngày sinh nhật mình.
Cô nghĩ đến những điều tốt đẹp anh đã làm, nghĩ đến sự chăm sóc chu đáo của anh, và cả tình yêu nồng nhiệt, thẳng thắn của anh.
Cô bỗng cảm thấy hổ thẹn.
Trình Thư Nghiên đứng một mình trên ban công hút hai điếu thuốc, uống hai ly rượu. Sau một khoảng thời gian suy ngẫm dài đằng đẵng, cuối cùng cô dập tắt điếu thuốc, quay người đi vào phòng ngủ.
Thương Trạch Uyên vẫn đang say ngủ. Cô ngồi xuống, cúi đầu, lặng lẽ nhìn anh một lúc. Mãi sau, cô mới dời mắt đi, cất tiếng. "Về câu hỏi của anh, em nghĩ em nên trả lời."
Giọng cô rất nhỏ. Anh dường như có phản ứng, ngón tay khẽ cử động rồi từ từ trở mình, quay mặt về phía cô, hơi thở đều đều.
Trình Thư Nghiên cũng không bận tâm anh có nghe thấy không, cứ thế tự mình nói tiếp. "Thật ra em rất ngưỡng mộ anh, Thương Trạch Uyên."
"Không liên quan đến gia thế của anh. Em chỉ nói về con người anh, người luôn dám yêu dám hận, không tính toán thiệt hơn. Điều này rất khác với em. Em cũng không nhớ là bắt đầu từ khi nào, nhưng đối với chuyện tình cảm, em luôn cố ý thu mình lại." Giống như một bông hoa lẽ ra nên bung nở. Cô lại sợ nó nhìn thấy mặt trời, nở rộ cho tất cả mọi người cùng ngắm.
Thế nên cô cứ che đậy, thà thui chột còn hơn là để lộ ra.
"Có lẽ là do những chuyện đã xảy ra trong quá khứ" cô tựa lưng vào đầu giường, co gối lại, tay tùy tiện gác lên đầu gối, nhưng ngón tay lại vô thức v**t v* bắp chân mình. "Nhưng em không nghĩ điều đó là sai. Có lẽ em sẽ mãi mãi duy trì trạng thái này."
"Và bây giờ, nói đến câu hỏi của anh" cô khựng lại. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô định, giọng nói cũng trở nên rất khẽ "Em... có thích."
Dù vậy, tình cảm của cô dành cho anh thật ra rất phức tạp. Có mặc cảm tội lỗi, có ngưỡng mộ, có rung động về mặt thể xác, và cả sự dè chừng trong công việc. Điều này khiến tình yêu của cô không được thuần khiết, nhưng đối với cô, nó lại vừa đủ. Mức độ không quá nhiều cũng không quá ít, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Cô có thể rút lui bất cứ lúc nào, cũng có thể luôn tập trung vào bản thân giống như sáu năm trước.
"Nếu anh nghe thấy những điều này, liệu anh có thấy em thật đáng ghét không?" Cô nhìn anh. Nụ cười của cô không hiểu sao lại mang theo chút vị đắng. "Nhưng em lại là một người như vậy..."
Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cô rồi từ từ siết chặt. Lòng cô chợt nhảy một cái, tưởng rằng anh đã tỉnh, nhưng quay đầu lại, anh rõ ràng vẫn đang ngủ say. Việc anh nắm lấy tay cô dường như chỉ là một phản ứng vô thức.
Cô không rút tay lại, cũng không dời ánh mắt đi. Sau một khoảng dừng dài, cô nhẹ nhàng siết lại ngón tay anh. Trên mu bàn tay phải của anh, một vết sẹo dài nửa ngón tay vẫn còn rất rõ, là vết tích từ trận đánh nhau vì cô năm xưa. Một người đàn ông tự yêu bản thân, luôn coi trọng cơ thể mình như vậy lại chưa bao giờ để tâm đến vết sẹo này, cũng không nói một lời.
Trình Thư Nghiên mím môi. Sau đó cô cúi xuống, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên má anh, khẽ nói. "Chúc mừng sinh nhật."
"Chúc anh của sáu năm trước, và cả anh của ngày hôm nay."
Đêm đó, ánh trăng vẫn dịu dàng, cây cối lay động không một tiếng động trong gió đêm. Trình Thư Nghiên quay lưng về phía cửa sổ, thiếp đi trong vòng tay anh. Mọi thứ đều yên tĩnh như thường lệ. Cô không nghe thấy tiếng gió bên ngoài, còn anh, anh đã không nghe thấy câu trả lời của cô.Thương Trạch Uyên đã say đến mức không nhớ gì cả. Ngày hôm sau, khi Trình Thư Nghiên hỏi anh về việc anh đã về nhà bằng cách nào, đã nói gì và làm gì, anh đều không nhớ. Cô lấy chiếc vòng cổ ra đặt lên bàn, anh nói món này thì anh nhớ. Nó được đặt mua từ lâu rồi, mới nhận được mấy ngày trước.
Trình Thư Nghiên hỏi "Có trả lại được không?"
Thương Trạch Uyên nghe xong, chậm rãi nhếch môi. "Em nghĩ sao?"
"Vậy em không lấy đâu" cô đẩy chiếc hộp trang sức về phía anh. "Anh cầm đi."
"Tại sao lại không lấy?"
"Đắt quá."
Cô đâu phải diễn viên nổi tiếng. Cô chẳng có dịp nào để đeo nó. Mà kể cả khi có tham dự tiệc hay sàn diễn, bên tổ chức cũng sẽ cung cấp trang phục và trang sức cho cô.
Thương Trạch Uyên lại không bận tâm, anh đẩy chiếc hộp về phía cô. "Những thứ không đắt tiền thì không xứng với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!