"Tối nay đến chỗ em hay về nhà chúng ta?"
Câu nói này vừa chừng mực lại vừa quyến rũ.
Anh không gộp nhà cô vào lãnh địa của mình, nhưng lại thêm tên cô vào lãnh địa của anh. Trình Thư Nghiên luôn cảm thấy Thương Trạch Uyên rất giỏi trong nghệ thuật ăn nói. Anh biết cách điều khiển và cũng biết cách câu dẫn người khác. Lúc đó, cô cảm thấy rất vừa lòng.
Tuy nhiên dù là hỏi nhưng bất kể câu trả lời của bạn là gì, người ta đã chuẩn bị sẵn cả hai phương án.
Ngày hôm đó, Trình Thư Nghiên chọn về nhà mình. Tan làm, Thương Trạch Uyên đến đón cô. Khi hai người xuống thang máy và bước vào phòng khách, Trình Thư Nghiên sững sờ.
Căn hộ này cô mới nhận từ đầu năm ngoái. Vì luôn nghĩ mình sẽ không ở một nơi quá lâu nên cô trang trí khá đơn giản, đồ đạc cũng không nhiều. Thế nhưng lúc này, căn hộ gần như đã được lấp đầy. Bên cạnh sofa phòng khách có thêm máy nghe đĩa than. Bên cạnh bàn ăn có thêm một tủ rượu gỗ màu sẫm và quầy pha chế. Trong phòng thay đồ cũng lẫn lộn đủ loại quần áo của anh.
Có thể nói mọi nơi đều tràn ngập dấu vết của anh.
Không chỉ vậy, tất cả những đồ vật mà cô đã qua loa đều được thay mới. Cả căn nhà từ một nơi ở tối giản của một người phụ nữ độc thân đã biến thành căn biệt thự nhỏ của một cậu ấm.
Trình Thư Nghiên đi quanh một vòng, sau đó đứng tại chỗ sững sờ trong hai phút rồi bật cười. "Anh không thấy mình hơi quá đáng sao?"
Thế là chiều nay không đi làm, chỉ ở nhà làm mấy việc này thôi à?
Thương Trạch Uyên đáp lại rằng những cặp đôi nên cư xử như những cặp đôi. Vì đã quyết định sống chung, đương nhiên cũng phải thoải mái và tiện nghi.
"Em đã nói sẽ sống chung với anh à?" Cô cố ý nhíu mày hỏi.
Thương Trạch Uyên đáp rất nhanh và rất tự nhiên. "Đã nói rồi mà."
"Khi nào, sao em không biết thế?"
Anh nhướng mày rồi cười khẽ. "Có cần anh giúp em nhớ lại không?"
Anh vừa hỏi xong, Trình Thư Nghiên đã mơ hồ nhận ra có điều không ổn. Cô muốn từ chối. Nhưng anh đã cúi xuống, ghé sát tai cô. Anh hạ thấp giọng nói "Hôm qua cái lần em làm anh ướt sũng đó…"
Anh không nói hết vế sau. Anh cũng không cần nói. Chỉ một câu như vậy, một vài hình ảnh tự nhiên hiện ra trong đầu cô. Đó là lần thứ hai của họ, trước cửa sổ sát sàn tầng ba. Cô chống hai tay vào cửa sổ, anh tiến vào từ phía sau. Khi gần đến cao trào, anh cắn vào tai cô hỏi có muốn ở bên anh không? Cô trả lời là có. Anh lại hỏi có muốn làm chuyện này với anh mãi không? Cô vẫn trả lời là có. Sau đó, những con sóng dâng trào, vỗ vào những tảng đá ngầm trên biển, bọt nước bắn tung tóe.
Những chuyện này mang ra nói thẳng thừng thì rõ ràng là quá mức. Trình Thư Nghiên cảm thấy mặt hơi nóng, nhưng vẫn bình tĩnh đưa ngón trỏ ra, chạm vào vai anh, đẩy anh ra một chút. "Những lời nói trong lúc đó không được tính."
Anh vẫn cười đầy vẻ thong thả. "Lúc nào cơ?"
Cô lườm anh. "Đừng có cố tình không hiểu."
"Ồ" anh từ từ gật đầu, rồi kéo dài giọng nói. "Vậy nếu anh cứ mãi làm cho em ở trong cái "lúc đó", thì lời nói của em có được tính không?"
Trình Thư Nghiên khựng lại. Một lúc sau, cô đấm mạnh vào anh, vừa cười vừa mắng. "Thương Trạch Uyên, anh có biết xấu hổ không vậy!"
Bị đánh, anh lại cười càng vui vẻ hơn. Anh đưa tay ra, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình. "Ngoan nào, sống cùng anh đi, anh sẽ làm cho em rất thoải mái."
Mặt cô đỏ ửng thấy rõ. Tay bị anh nắm chặt, cô bèn đá vào anh. "Anh cút đi!"
Thương Trạch Uyên vừa cười vừa hỏi "Anh nói anh sẽ chăm sóc em, em đang nghĩ cái gì thế?"
Quá đáng, thực sự là quá đáng mà.
Trình Thư Nghiên ngước mặt lên lườm anh. Cô đã bắt đầu nghĩ ra kế sách để đối phó với anh rồi.
Và sau khi hỏi câu đó, anh cũng chẳng có ý định nghe cô trả lời. Anh cứ thế ngả ngớ nghiêng đầu, nhìn cô vừa đỏ mặt vừa cau mày suy nghĩ xem lát nữa sẽ xử lý anh thế nào.
Nhìn thật đáng yêu. Anh muốn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Yết hầu anh vô thức chuyển động. Anh cười, cắn vào môi dưới. Anh đột nhiên mở lời "Anh hình như biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!