Chương 41: Có Muốn Quay Lại Với Anh Không?

Môi chạm môi, hơi thở mang theo mùi rượu nóng bỏng.

Nụ hôn của anh cũng giống như con người anh, có thể dịu dàng nồng nàn, cũng có thể đầy tính chiếm hữu. Lúc này, nụ hôn ấy rõ ràng mang theo cảm xúc, cuồng nhiệt và phóng túng, chẳng hề có chút lý trí.

Anh xoay chuyển, trêu chọc. Ban đầu cô muốn giằng co, nhưng cánh tay ôm eo lại siết chặt hơn, kéo cô vào lòng, càng thêm gắn bó. Anh không cho cô bất cứ cơ hội trốn thoát nào. Từ khoảnh khắc anh hôn cô, anh đã quyết tâm làm đến cùng.

Tim đập nhanh hơn, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.

Cô vẫn còn cầm nửa lon bia. Lúc đầu, cô dùng nó để chống cự trước ngực anh. Nhưng dần dần, ngón tay cô siết chặt lại. Lon bia gần như bị bóp méo. Cuối cùng, cô buông tay. "Choang!" Lon bia rơi xuống sàn nhà. Chất lỏng màu vàng nhạt trào ra cùng bọt khí, giống như những đợt sóng màu cam. Tiếp đó, chúng lần lượt vỡ tan, tạo ra tiếng lách tách. Tuy rất nhỏ, nhưng khi lọt vào tai cô lại giống như pháo hoa nổ tung, ngọn lửa bùng cháy, khói lan khắp nơi.

Lòng bàn tay và má cô càng lúc càng nóng ran. Tim cô khẽ rung động.

Trong khoảnh khắc được th* d*c, cô cũng nghĩ, không đúng, cô muốn nói chuyện không phải về những chuyện này. Họ rõ ràng không nên như thế. Nhưng cái "không nên" và "không đúng" đó dường như không còn quan trọng nữa. Anh hoàn toàn chiếm thế chủ động, kiểm soát cô. Cô không thể thoát, cũng không muốn thoát. Không còn cách nào, con người luôn có những lúc phải khuất phục trước bản năng và tiếng lòng của mình.

Bên ngoài cửa sổ, dường như có gió thổi qua, bóng cây đung đưa một cách vô định. Nước trong phòng tắm vẫn đang chảy, nhưng ở một góc nhỏ trong phòng khách, tiếng thở giao hòa đã lấn át tất cả.

Khi tỉnh táo trở lại, Trình Thư Nghiên nằm trên ghế sofa. Mắt cô đọng sương, nhìn Thương Trạch Uyên đang chống tay ở trên mình một cách mơ hồ. Anh bỗng dưng dừng lại, nhìn từ trên cao xuống, khẽ cong môi cười.

Mỗi khi anh lộ ra vẻ mặt này thường là không có chuyện gì tốt đẹp. Trình Thư Nghiên nhíu mày, chưa kịp nói gì thì anh đã đưa tay ra trước mặt cô, phô bày thành quả.

Tay anh trắng trẻo, ngón tay dài và thon. Lúc này, ánh đèn sáng rực chiếu vào, trên đầu ngón tay anh lấp lánh một vệt nước rất rõ ràng.

Anh nói "Em thấy không? Anh đã nói rồi, chúng ta không thể làm bạn được."

Khoảnh khắc đó, máu nóng dồn lên mặt. Trình Thư Nghiên duỗi chân đá anh, nhưng lại bị anh tóm lấy.

Cô càng xấu hổ và giận dữ, anh càng bình thản. Anh có vẻ ung dung, bất cần và tệ bạc, nhưng lại có thể nắm giữ mọi cảm xúc của cô trong lòng bàn tay.

Ghét chết đi được. Nhưng cũng yêu đến chết.

"Em có biết tại sao mấy hôm nay anh lại không làm gì em không?"

Anh vẫn chưa có ý định buông tha cho cô. Anh vừa thong thả ngắm nhìn "bông hoa" đang e ấp, vừa trầm giọng giải thích "Vì tay phải của anh không dùng được."

Vài ngày trước vì cô mà anh đã đánh nhau, mu bàn tay bị mảnh chai cắt rách, ngay gân của ngón trỏ và ngón giữa nên trong thời gian ngắn không thể cử động linh hoạt được. Mà trong chuyện này anh lại theo đuổi sự hoàn hảo, phải cả trong lẫn ngoài mới là hoàn mỹ. Vì thế anh đành phải tạm thời buông tha cho cô, ngoan ngoãn ngủ ở phòng phụ vài ngày. Ai ngờ lại nhận được câu nói "chúng ta làm bạn nhé" từ cô.

Nghĩ đến đây, anh cười khẩy. Rồi anh nói từng chữ một "Tối nay, em phải nói lại."

"Anh cho em ba cơ hội."

Anh nói ba lần thì là ba lần. Lần đầu tiên ở phòng khách, lần thứ hai ở phòng tắm, và lần cuối cùng ở phòng ngủ.

Lúc đó, trời đã hửng sáng. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh nhíu mày, chăm chú nhìn cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.

"Thế còn muốn làm bạn nữa không?"

Anh không nhớ đã hỏi cô câu này bao nhiêu lần. Nhưng Trình Thư Nghiên rất bướng, chỉ không chịu nói. Cô càng nghiến chặt răng, anh càng dùng sức. Về sau, giọng cô vỡ vụn, nói cũng không thành câu. Cô dùng sức cào lưng anh rồi đứt quãng đáp "Không… không làm… nữa."

Thương Trạch Uyên cuối cùng cũng vừa lòng.

Giường trong phòng ngủ chính đã ướt sũng, không thể ngủ được nữa. Anh chu đáo bế cô đi tắm rồi đưa cô đến phòng ngủ phụ. Anh dọn nước, đắp chăn và dỗ cô ngủ. Anh dỗ cô ngủ thật. Cô cuộn tròn trong lòng anh. Anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên tai cô vô cùng dịu dàng.

Lúc đó, Trình Thư Nghiên rất tận hưởng, nhưng điều đó không ngăn cản cô trở mặt sau khi tỉnh dậy.

Họ quấn quýt đến tận sáng. Cô ngủ nướng bỏ cả buổi làm, trong lòng đầy oán giận. Đặc biệt là khi thấy người gây ra mọi chuyện đang bình thản ngồi ở bàn ăn gọi cô dậy ăn trưa. Anh còn thản nhiên an ủi "Hôm nay em đừng đi làm nữa, trông em mệt lắm."

Anh thì đã ăn uống no say, lại còn bày ra vẻ lương thiện, vô tội.

"Tại ai?" Trình Thư Nghiên bực bội hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!