Chương 40: Làm Bạn Nhé

"Anh vẫn còn thích tôi?"

Cô hỏi với một giọng đầy chắc chắn, rất khẽ và kéo dài ở cuối câu, tựa như đang nũng nịu. Chỉ khi cô không còn tỉnh táo, Thương Trạch Uyên mới có thể nghe thấy chất giọng này. Đáng ra anh nên trêu chọc, dùng thái độ trêu ghẹo để trêu chọc cô, hoặc cứ thế mà đè cô xuống giường và hôn ngấu nghiến, nuốt trọn những tiếng nũng nịu lẫn r*n r* của cô.

Thế nhưng anh lại không làm thế.

Một khoảng thời gian rất dài, Thương Trạch Uyên cứ đứng ngây ra tại chỗ. Anh nghe tiếng gió đêm thổi qua cành cây và khung cửa sổ. Nghe cô lẩm bẩm rồi khẽ cười, nghe tiếng cô trở mình. Rồi lại nghe tiếng hơi thở dần ổn định khi cô chìm vào giấc ngủ.

Khi mọi thứ trở lại bình lặng, anh lại quay về câu hỏi đó.

Thật ra, trước đây anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần. Trước khi gặp lại cô, anh đã nghĩ sẽ đối phó với cô thế nào. Sau khi gặp lại, anh lại nghĩ mình nên đối xử với cô ra sao.

Chẳng cần nghi ngờ gì, dù là trước hay sau khi gặp lại, anh đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trả thù.

Ngày xưa, hai người chia tay quá đột ngột. Chuyện đó tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng lại để lại một ấn tượng sâu sắc. Vô số lần anh thức giấc giữa đêm, không thể nào quên được. Lòng anh có chút không cam tâm nên anh đã nghĩ nếu có ngày gặp lại, nhất định phải khiến cô phải trả giá.

Sau này họ thật sự gặp lại nhau, và lúc đầu anh đã làm đúng như thế.

Anh như một chiếc xe lao thẳng về phía cô, mang theo cảm xúc đã tích tụ suốt sáu năm. Anh dốc hết sức để làm tổn thương cô, muốn cô phải nếm trải khổ đau. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra vô lăng không thể kiểm soát, và chiếc xe cứ lệch hướng trong suốt quãng đường di chuyển.

Cô tức giận, nó sẽ chệch đi một chút. Cô ấm ức, nó lại chệch đi một chút nữa.

Anh không bao giờ có thể xuống tay tàn nhẫn. Thậm chí, anh còn không thể làm ngơ trước cô.

Sau này khi cô hiểu lầm Phùng Thiến là bạn gái của anh và đã mắng chửi anh, anh không những không giận mà còn có chút vui. Rồi anh lại nhận ra chiếc xe ban đầu muốn đâm cô đến bị thương, cuối cùng lại chỉ chạy đến bên cạnh lấy cô làm trung tâm rồi cứ thế mà xoay tròn quanh cô.

Vậy nên đáp án là gì, chẳng phải anh đã rõ từ lâu rồi sao?

Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô. Cô vẫn đang say ngủ. Sau một hồi im lặng thật lâu, Thương Trạch Uyên khẽ cười "Đúng thế." Giọng anh nhẹ và trầm, mang theo sự bất lực, kèm theo một tiếng thở dài như đã bỏ cuộc "Anh vẫn còn thích em."

…..

Sáng hôm sau, Trình Thư Nghiên bị đánh thức bởi mùi thức ăn. Cô sống một mình, ba bữa không đều đặn. Bữa sáng cùng lắm là xuống cửa hàng dưới nhà mua vài cái bánh bao và một ít sữa đậu nành cho xong chuyện. Mùi bữa sáng thịnh soạn như vậy không nên xuất hiện trong nhà cô vào lúc này.

Cô bật dậy khỏi giường, xỏ dép lê, đẩy cửa phòng ngủ. Khi nhìn thấy người đang ngồi ở bàn ăn, cô khựng lại.

Thương Trạch Uyên đang tựa lưng vào ghế một cách thảnh thơi. Một tay anh gõ gõ lên mặt bàn, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện. Nghe có vẻ như anh đang phân phó công việc. Nói vài câu thì anh cúp máy rồi nhìn về phía cô.

"Tỉnh rồi à?" Anh mở lời trước.

Đến lúc này, những ký ức rời rạc của tối qua mới ùa về. Nhưng Trình Thư Nghiên không quá kinh ngạc. Cô đáp lại một tiếng rồi quay người vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Khi cô quay lại, những món ăn trên bàn đã được mở nắp. Vị trí gần cô có món cháo hải sản và há cảo cô thích.

Trình Thư Nghiên ngồi xuống, vô thức liếc nhìn anh. Anh mặc một chiếc áo len cổ đứng màu đen. Chiếc vòng cổ có xâu nhẫn sáng lấp lánh ở bên ngoài. Cô nhớ là anh không mặc bộ đồ này. Lẽ nào anh đã về nhà thay đồ? Nhìn kỹ, tóc anh cũng đã được chải chuốt gọn gàng và bồng bềnh. Vẻ ngoài này lúc nào cũng rất dễ nhìn.

Cô cố ý hỏi "Sao anh lại ở nhà tôi từ sáng sớm thế?"

Thương Trạch Uyên cầm một cốc Americano đá. Anh vừa nhai ống hút vừa nhìn cô. Anh thản nhiên hỏi ngược lại "Em nhớ được những gì?"

"Tôi nhớ là..." Cô ngừng lại một chút rồi nói "Chúng ta đã lên taxi, và anh bảo tôi đưa anh về nhà."

"Sau đó thì sao?"

"Không nhớ."

Thương Trạch Uyên gật đầu như đã hiểu, rồi lại khẽ cười.

Cô hỏi "Vậy tối qua anh ngủ ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!