Chương 4: Muốn Anh Chạy Chậm Chút Không?

Thương Trạch Uyên bị đưa vào phòng làm việc để ba mắng mỏ, không lâu sau thì dì đến dọn dẹp hiện trường.

Trình Thư Nghiên khom người xuống giúp.

"Để dì làm cho, cháu đừng để bị cứa tay nhé."

"Không sao, cháu sẽ cẩn thận" cô đáp "Làm phiền dì nghỉ ngơi cháu cũng áy náy."

"Ôi, có gì đâu" dì giúp việc cười với cô.

Dì giúp việc không khỏi thở dài thương cảm, cô bé hiền lành hiểu chuyện vậy mà sao lại không hợp với thiếu gia Thương vậy nhỉ, đúng là số phận éo le.

Dì giúp việc đi rồi, Trình Huệ ở lại một lúc chờ việc dạy dỗ dưới tầng xong mới ngáp dài bảo cô ngủ sớm, đi ra cửa còn nhắc "Con phải biết giữ mình, đừng quá đà."

Trình Thư Nghiên đáp "Con biết rồi."

Cô rõ giới hạn của mình đến đâu.

Trình Thư Nghiên tự nhận mình không phải người chủ động gây chuyện nhưng cũng không ngại việc. Cô luôn giữ nguyên tắc: người ta đối xử thế nào thì cô đáp trả thế ấy. Cô không chịu nhịn bất cứ lần bị xúc phạm nào cũng không ngại ai dám thách thức.

Tối nay Thương Trạch Uyên chủ động đụng vào cô, vậy cô đương nhiên không thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cô không thích kiểu đôi co qua lại, thay vào đó thích cách thẳng thắn hơn, dùng hành động để nói: Dù anh có giữ được điểm yếu của cô cũng chẳng sao, đối phó với anh thì cô có thừa sức mạnh và thủ đoạn.

Còn câu hỏi Thương Trạch Uyên hỏi cô - "Em không sợ anh nói ra à?"

Thật lòng mà nói cô không thể không lo, cuộc chiến giữa hai người chưa hẳn cô đã chắc thắng.

Cô cũng đang đánh cược.

Cược vào mối quan hệ cha con bất hòa không thể hàn gắn, cược vào khả năng diễn xuất có phần nhỉnh hơn của mình.

Giờ nhìn lại cô thắng cược rồi.....

Có lẽ vì suy nghĩ nhiều, ngày hôm sau Trình Thư Nghiên dậy rất sớm.

Ở bàn ăn, Thương Cảnh Trung chủ động nhắc đến chuyện tối qua, bảo đã dạy dỗ Thương Trạch Uyên thay cô, khiến cô yên tâm.

Trình Thư Nghiên rất biết điều nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách anh Trạch Uyên, cháu cũng có lỗi mà."

Thương Trạch Uyên xuất hiện đúng lúc cô nói vậy.

Anh mặc áo phông trắng, xách túi, nhai kẹo cao su. Nghe lời cô, anh chỉ liếc qua một cái lạnh lùng rồi đi ngang qua bàn ăn đến cửa thay giày, như thể chuyện gì cũng không liên quan đến mình.

Trình Huệ hỏi anh có đi bơi không, anh trả lời "Có" rồi mở cửa bước ra ngoài.

Thật bất ngờ, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi Trình Thư Nghiên chuẩn bị thở phào, anh quay lại, một tay chống cửa, nhẹ nhàng thả câu: "Năm giờ đúng không? Đón em như thường."

Đón em như thường.

Chỉ một câu đơn giản vậy thôi mà khiến đầu óc cô quay cuồng suốt cả ngày.

Cô chắc chắn anh đang bày mưu tính kế.

Vậy anh sẽ trả đũa cô thế nào?

Bắt cô chờ mấy tiếng? Cho người đến đánh cô? Hay là bỏ cô giữa hoang sơn?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!