Trình Thư Nghiên nắm chặt vô lăng, đạp hết ga. Vô số thứ lướt qua cô, làn gió cuốn theo tóc cô. Cô chăm chú nhìn anh, lao nhanh về phía anh.
Thương Trạch Uyên nhận ra điều đó nhưng không né tránh. Anh dừng lại, bình tĩnh cúp điện thoại, đứng yên tại chỗ khoanh tay như thể đang chờ cô đâm vào.
Bánh xe ma sát với mặt đất, tạo ra tiếng "ken két" chói tai.
Có người kinh hãi hét lên. Một nhân viên bảo vệ gần đó chạy đến, miệng hét lớn, yêu cầu dừng lại. Trình Thư Nghiên phớt lờ, nghiến chặt răng. Vẻ mặt cô kiên quyết, như kiểu hôm nay phải kéo anh đi cùng.
Khoảng cách giữa họ ngày càng gần. Khuôn mặt góc cạnh và sâu thẳm của anh dần trở nên rõ ràng.
Lúc đó, ánh đèn trên trần trung tâm thương mại chiếu thẳng lên bờ vai rộng của anh. Ánh sáng không hề xê dịch. Anh cúi mắt nhìn cô, ánh mắt không hề gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, nhíu mày, mặt đầy vẻ oán giận.
Ánh mắt của họ chạm nhau. Sau ba giây, mặt đất lại phát ra âm thanh chói tai.
Trình Thư Nghiên đã kịp thời phanh lại. Cuối cùng, lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng vì lúc đầu tốc độ quá nhanh, lại phanh gấp nên theo quán tính, chiếc xe vẫn loạng choạng lao về phía trước, đâm vào chân Thương Trạch Uyên. Tuy lực không mạnh, nhưng cũng đủ khiến cơ thể anh chao đảo.
Nhân viên bảo vệ dừng lại. Anh ta chống tay lên đầu gối, thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác cũng thầm cảm thán vì đã thoát chết trong gang tấc. Trong trung tâm thương mại vẫn phát nhạc pop. Các âm thanh hỗn tạp lẫn lộn nhưng những người trong cuộc thì lại im lặng.
Ánh mắt của họ vẫn cuốn lấy nhau. Cô ngồi, anh đứng. Ban đầu không ai nói gì, giống như một cuộc đối đầu thầm lặng.
Trong cuộc đối đầu này, Trình Thư Nghiên nhận thấy trên bàn tay phải khoanh lại của anh có quấn băng gạc rộng ba ngón tay. Tay trái ở dưới, chiếc điện thoại to lớn kẹt giữa ngón trỏ và ngón giữa. Ngón tay anh dài và đẹp. Anh giữ nó với một cách lỏng lẻo.
Hơi thở của họ truyền đến nhau qua một khoảng cách không xa không gần. Thương Trạch Uyên lờ mờ cảm nhận được mùi rượu. Anh nhìn mặt cô, hai má đỏ bừng, môi mím chặt. Đôi mắt cô lúc đầu đầy cảm xúc, nhưng bây giờ lại như đã lấy lại được lý trí. Cô cảm thấy có chút chột dạ. Cô muốn dời mắt đi, nhưng vì bướng bỉnh, cô vừa dời đi lại lập tức quay lại, nhìn anh với ánh mắt lấp lửng. Chiếc xe đã dừng lâu như vậy, nhưng tay cô vẫn nắm chặt vô lăng.
Cuối cùng Thương Trạch Uyên khẽ cười, là người đầu tiên lên tiếng. "Uống bao nhiêu rồi?"
Nghe vậy, Trình Thư Nghiên cũng phản ứng lại. Cô quay đầu, tránh ánh mắt của anh.
Cô thực sự chột dạ. Hành động vừa rồi hoàn toàn là sự bốc đồng do rượu và cảm xúc gây ra. Mặc dù cô đã phanh kịp thời, nhưng ý đồ của cô đã bị người khác nhìn thấy.
Điều này giống như việc bạn có thể thầm nguyền rủa cấp trên mà bạn ghét bị vấp ngã khi đi đường, nhưng bạn không thể trắng trợn thò chân ra khi người ta đang đi. Hơn nữa cô không phải là thò chân ra mà là muốn đâm. Không chỉ muốn mà còn lái xe lao đến thật.
Thật phiền phức khi một chút lý trí lại bò vào trong mớ suy nghĩ hỗn loạn này. Bây giờ cô tiến không được, lùi không xong. Cô vừa tỉnh táo lại vừa không tỉnh táo. Cô chỉ muốn tìm một cái khe để chui vào.
Giang Di lái chiếc xe điện đụng màu đỏ của cô ấy đến muộn. Cô ấy phanh lại rồi hỏi "Chuyện gì vậy?"
Trình Thư Nghiên không biết giải thích thế nào. Đúng lúc này, điện thoại của Thương Trạch Uyên reo. Anh nghe máy, áp điện thoại vào tai, nghiêng đầu nghe hai câu. Sau đó anh quay lại, trước mặt hai người họ, lười biếng nói "Tôi bị tai nạn xe. Đối phương lái xe khi say rượu. Hai người đến đây một chuyến đi."
"?"
Trình Thư Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại anh. Anh đáp lại ánh mắt của cô mà không hề chột dạ, khẽ nhướng mày.
Đồ ăn vạ chuyên nghiệp. Chi bằng đâm chết anh còn hơn. Trình Thư Nghiên thầm nghĩ.
…..
Dù sao thì rắc rối là do cô gây ra, Trình Thư Nghiên chấp nhận.
Cô không biết Thương Trạch Uyên định xử lý tai nạn này như thế nào. Trình Thư Nghiên thành thật ngồi trong quán cà phê đợi anh. Giang Di cũng hủy bỏ buổi hẹn tối để ở lại với cô. Cô ấy an ủi cô rằng không sao cả, cô ấy đã nhờ người tìm luật sư, cố gắng giải quyết mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Trình Thư Nghiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu. Cô nắm chặt ly cà phê, từ từ nhìn Giang Di rồi gật đầu. "Cảm ơn."
Khoảng một giờ sau, những người kia cuối cùng cũng đến. Trình Thư Nghiên nghĩ rằng đó sẽ là trợ lý cùng đội ngũ luật sư. Không ngờ, người bước vào lại là Phùng Thiến. Vì thân phận đặc biệt, cô ấy đeo khẩu trang, kính râm và đội mũ kín mít. Cô vừa đi vừa hỏi "Ôi trời, không sao chứ? Sao lại bị tai nạn xe thế?"
Khi thấy là cô ta, Trình Thư Nghiên định quay đi. Nhưng khi nhìn kỹ, cô lại phát hiện bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông. Anh ta mặc áo khoác màu hồng và quần jean. Trên cổ đeo một chiếc vòng cổ bạc. Tóc anh ta cắt ngắn, nhuộm màu vàng nhạt. Miệng anh ta ngậm một cây kẹo m*t.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!