Chương 35: Em Có Hối Hận Không?

Gió đêm dần nổi lên, mặt trăng bị mây che khuất. Vài ngôi sao thưa thớt trên bầu trời hòa cùng ánh đèn đường.

Đèn pha xe của Chu Gia Dã là nguồn sáng duy nhất lúc này. Người đàn ông ban đầu ẩn mình trong bóng tối không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy một thân hình cao gầy, tiến thẳng về phía Trình Thư Nghiên.

Tim Chu Gia Dã thắt lại. Anh định lên tiếng ngăn cản thì nghe Trình Thư Nghiên kinh ngạc hỏi "Sao anh lại đến đây?".

Không, phải hỏi sao anh lại tìm được đến đây?

Thương Trạch Uyên không đáp. Còn Chu Gia Dã lúc này đã nhìn rõ người đối diện.

Anh ta bước vào nơi có ánh sáng, xung quanh như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo. Dù vậy, ngũ quan sắc sảo như điêu khắc vẫn rất rõ ràng. Chu Gia Dã đã nhìn thấy khuôn mặt này vô số lần trên diễn đàn của trường. Anh không thể quên được. Gần như theo phản xạ, Chu Gia Dã lên tiếng "Anh… Thương."

Thương Trạch Uyên liếc nhìn anh ta rồi lại thu ánh mắt về, hoàn toàn không thèm quan tâm.

Sắc mặt anh rất khó coi. Đường quai hàm căng cứng. Không biết có phải vì gió đêm se lạnh hay không, cả người anh toát ra một vẻ lạnh lùng, âm u. Dường như anh vừa tham dự một sự kiện trang trọng. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, cổ áo cởi hai cúc. Tay áo được xắn lên. Quần tây đen vừa vặn ôm lấy đôi chân dài, từ từ tiến lại gần cô.

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc. Trình Thư Nghiên nhớ rất rõ. Mỗi lần cô đi ăn hoặc đi vẽ cùng Chu Gia Dã mà bị Thương Trạch Uyên bắt gặp, anh đều có thái độ này. Khuôn mặt anh lộ rõ sự khó chịu. Lời nói thì đầy châm chọc và khiêu khích đối phương. Nói tóm lại giống như cảnh bắt gian.

Lần đầu tiên họ cãi nhau cũng vì Chu Gia Dã. Lần đầu tiên anh chấp nhận mạo hiểm để chiến thắng trong một cuộc cá cược cũng là vì Chu Gia Dã.

Có lẽ vì ấn tượng về chuyện này quá sâu sắc. Hoặc có lẽ vì cảm giác bị áp bức từ anh. Khoảnh khắc đó, Trình Thư Nghiên có chút chột dạ.

Người còn chưa đến nơi, cô đã vội giải thích "Chúng tôi vừa đi ăn về."

Vừa nói xong, cô mới nhận ra không đúng. Cô giải thích với anh làm gì chứ?

Thương Trạch Uyên đã đứng trước mặt cô. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống cô.

Đi ăn. Đương nhiên anh biết họ đi ăn. Anh còn biết cô đã đến tham dự buổi triển lãm của anh ta. Trang cá nhân của cô có rất nhiều tác phẩm gắn tên Chu Gia Dã. Anh đâu có mù.

Anh khẽ cười khẩy, rồi hờ hững hỏi một câu "Bên A nhắn tin cho em, em không trả lời sao?".

Bên A.

Ồ phải rồi, cô suýt quên mất chuyện này.

Khi chuyện này được nhắc đến, cô không còn lo lắng nữa. Trình Thư Nghiên nhìn thẳng vào anh hỏi "Không trả lời thì sao? Chẳng phải những gì cần nói tôi đã nói hết rồi sao?"

Anh cười "Hợp đồng đã ký rồi. Tiểu thư Trình không sợ phải bồi thường sao?"

Chi phí thiết kế một bộ đồ của cô lên tới ba mươi vạn, còn tiền bồi thường là gấp mười lần. Nhưng cô có làm gì sai đâu, anh lấy cớ gì mà nói cô vi phạm hợp đồng? Đúng là điều khoản ngang ngược, đúng là một người đàn ông độc đoán và đáng ghét.

Lý trí của Trình Thư Nghiên vẫn còn. Cô cố gắng kìm nén sự tức giận muốn nhảy bổ vào cãi nhau với anh. Tuy nhiên, khi lên tiếng thì giọng nói của cô cũng chẳng mấy dễ nghe "Tôi bồi thường gì? Đã tan làm rồi, tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của bên A?".

"Ai quy định?"

"Hợp đồng có ghi sao?"

Hôm nay cô trang điểm. Đôi mắt và hàng lông mày tinh tế đầy vẻ thách thức. Mái tóc dài xoăn nhẹ, một bên được cài ra sau tai. Cô đeo một chiếc khuyên tai bạc hình tròn. Vẻ đẹp của cô mang chút gì đó trưởng thành, tươi tắn. Nhưng lúc này cô lại ngước đầu, lườm anh và liên tục nói những câu đầy gai góc.

Anh thấy cô khi nói chuyện trên xe với người khác đâu có thế này. Nhìn kỹ thì son môi trên môi cô cũng nhạt đi rồi. Không biết là cô đã lau hay nó tự phai đi. Thương Trạch Uyên bỗng thấy khó chịu.

Hai người đối mặt cãi nhau. Chu Gia Dã đứng một bên không hiểu chuyện gì. Anh cố gắng lên tiếng "Cái đó..."

Trình Thư Nghiên nghe thấy tiếng anh, cô quay sang nhìn. Cô vừa định nói anh cứ về trước đi thì nghe Thương Trạch Uyên lạnh giọng nói, "Được thôi. Thế thì bây giờ anh không phải bên A của em nữa."

Nói xong, anh bất ngờ nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại rồi nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mình.

Trình Thư Nghiên nhíu mày "Anh làm gì thế?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!