Ngày hôm sau, sau khi Trình Thư Nghiên ngủ dậy thì Giang Di lại đến. Không chỉ đến, cô ấy còn mang theo một ít đồ ăn sáng thanh đạm, tốt cho dạ dày.
Đầu Trình Thư Nghiên đã hết choáng váng, chỉ là dạ dày khó chịu, ăn không vô. Giang Di đặt đũa và muỗng cho cô, chỉ vào chén cháo nói "Không được, phải ăn hết."
Khó khăn lắm tiểu thư đây mới đích thân phục vụ. Nếu cô không ăn thì thật là không nể mặt. Trình Thư Nghiên đành miễn cưỡng ngồi vào bàn. Cô cầm muỗng múc từng chút cháo một vào miệng.
Giang Di ngồi đối diện cô, cắn ống hút uống sữa đậu nành táo đỏ. Cô ấy dùng ánh mắt tò mò, không hề né tránh mà đánh giá cô.
Trình Thư Nghiên không thèm ngẩng đầu. Cô lên tiếng "Có gì muốn nói thì nói đi."
Giang Di cũng không khách sáo, hỏi thẳng "Thương Trạch Uyên là bạn trai cũ của em à?"
"Khụ –"
Trình Thư Nghiên đột ngột bị sặc, mặt cô đỏ bừng vì ho. Giang Di đứng dậy vỗ lưng cô "Có thì nói có, không thì nói không. Sao lại kích động thế?"
Trình Thư Nghiên uống nước, nghỉ ngơi một lúc rồi mới nhìn sang. "Nói linh tinh gì thế, tối qua chị say à?"
Thấy cô không định thừa nhận, Giang Di đổi sang câu hỏi khác "Em có biết Tề Hạo là ai không?"
"Không."
Giang Di nhún vai "Vậy thì đúng rồi."
Trình Thư Nghiên tiếp tục ăn cháo "Chị nói đi."
"Vậy thì Tề Hạo là bạn chị, người mở quán bar ấy."
"Thì sao?"
"Thì đó, tối qua anh ấy nhờ chị nhắn cho em biết Thương Trạch Uyên ở đó đợi em. Cũng là anh ấy gọi chị đến đón em. Anh ấy còn đưa thuốc giải rượu và sáng nay lại sai chị mang bữa sáng đến cho em. Nhưng mà em có quen anh ấy đâu. Vậy nên đầu tiên là có thể loại trừ khả năng anh ấy là bạn trai cũ của em. Thế thì chỉ có thể là Thương Trạch Uyên thôi. Chúng ta phân tích sâu hơn nhé. Nếu Thương Trạch Uyên muốn theo đuổi em thì anh ta sẽ đích thân làm những việc này. Nhưng anh ta lại không làm.
Anh ta không chủ động, cứ lòng vòng quan tâm. Chỉ có người yêu cũ mới hay rắc rối như vậy thôi."
"..."
Phân tích có lý có bằng chứng, đúng là không phí công chơi game trinh thám.
Nhưng dù câu trả lời đã phơi bày trước mắt, Trình Thư Nghiên vẫn giữ vẻ mặt không đổi "Không thể là do người ta lịch thiệp, quan tâm đến đối tác được à?"
"Quan tâm đối tác mà lại chuốc rượu cho em nhiều như thế sao?"
Đó, lại bị nói trúng tim đen.
Cô không ăn cháo nữa. Trình Thư Nghiên chỉ biết cười trừ. Một lúc lâu sau, cô nói "Chị nói có thì có vậy."
"Trời ạ!" Giang Di có chút không ngồi yên được. "Người đàn ông cực phẩm như vậy mà em cũng cưa đổ à? Họa sĩ Trình, em giỏi quá!"
Cô ấy nghiêng tai qua "Kể nghe đi?"
Trình Thư Nghiên đã bắt đầu dọn bàn. Cô nói bâng quơ, "Chị đoán giỏi thế thì cứ đoán tiếp đi."
"Xì!"
Giang Di biết rằng nếu Trình Thư Nghiên không muốn nói, cô sẽ không thể moi được một chữ nào từ miệng cô ấy. Những người làm nghệ thuật luôn bí ẩn như vậy. Nhưng không còn cách nào khác, cô lại thích điều đó. Cô càng bí ẩn, Giang Di lại càng thấy cô có nhiều câu chuyện thú vị.
Giang Di và Trình Thư Nghiên gặp nhau tại một buổi triển lãm ở Pháp. Giang Di được mời đến tham dự còn Trình Thư Nghiên là nhà thiết kế. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giang Di đã cảm thấy Trình Thư Nghi rất xinh đẹp. Cô ấy cao, có khí chất, phong cách ăn mặc lại vô cùng ấn tượng, thậm chí còn đẹp hơn cả những ngôi sao được mời đến. Vì vậy, Giang Di chủ động đến chụp ảnh chung. Sau vài câu trò chuyện, Giang Di mới biết cô ấy rất thích vài mẫu váy dạ hội mà tất cả đều là do Trình Thư Nghi thiết kế.
Vốn dĩ Giang Di thích kết bạn và ngưỡng mộ người tài giỏi. Ngay lập tức cô ấy xin Wechat của Trình Thư Nghi. Nhưng Trình Thư Nghi lạnh lùng từ chối với một lý do bất kỳ. Vậy thì Giang Di lại càng thích hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!