Chương 32: Đồ Khốn

Vài chục phút trước, Trình Thư Nghiên còn giận dữ chất vấn anh rốt cuộc muốn làm gì. Thế nhưng câu hỏi ngược hời hợt của Thương Trạch Uyên đã khiến cô hoàn toàn im lặng.

"Ngàn vạn lần đừng để tôi gặp lại em, bằng không tôi nhất định sẽ tự tay hủy hoại em." 

"Anh ta có thể buông bỏ chưa?" 

"Không."

Thật ra anh đã sớm nói cho cô câu trả lời rồi. Anh chính là hận cô đã phản bội nên muốn trả thù, muốn làm cho cô khó chịu.

Có đáng không?

Trình Thư Nghiên lại tự hỏi mình câu đó. Hình như là thật sự rất đáng.

Chuyện năm đó không chỉ đơn giản là lừa dối tình cảm của anh, mà còn là sự phủ định và đả kích toàn diện đối với anh. Trình Thư Nghiên hiểu rất rõ điều đó. Nếu những chuyện này xảy ra với cô, cô cũng sẽ không thể quên được.

Nghĩ vậy, ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng cô bỗng tắt lịm. Trình Thư Nghiên buông thõng tay. Cô nói lại với giọng bình tĩnh hơn rất nhiều "Thôi, tùy anh vậy."

Ngoài cách đó ra, cô không nghĩ ra được cách nào khác. Anh ở trên cao, cô ở thế yếu, phản kháng cũng vô vọng. Hơn nữa, đây là món nợ tình cảm do cô gây ra. Cô không thể quyết định chuyện có đáng hay không, anh giận thì cô chịu. Cô nghĩ nhịn một chút là sẽ qua, dù sao cũng không đến mức mất mạng.

"Như vậy là xong à?" Thương Trạch Uyên cười hỏi.

Dù cười nhưng ánh mắt anh lại rất lạnh lùng. Anh nói "Không dễ vậy đâu, Trình Thư Nghiên."

"Món nợ này, chúng ta sẽ từ từ tính."

Giữa tháng tám, màn đêm se lạnh. Ánh trăng bị mây che khuất, ánh sáng mờ nhạt nhưng xung quanh lại lấp lánh đủ loại ánh đèn. Cách một cánh cửa, tiếng nhạc trong quán bar vẫn vang dội. Hai người đứng ở cửa im lặng nhìn nhau.

Trình Thư Nghiên là người rời mắt trước. Cô thở dài một cách bất lực rồi mím môi lại. Cô biết Thương Trạch Uyên nói là làm. Có lẽ cô nên về nhà sớm, tắm rửa và đi ngủ, để chuẩn bị chào đón cơn bão sắp tới. Nhưng rồi cô lại nghĩ đến Rebirth. Đó là tâm huyết của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để bao nhiêu cố gắng của mình tan thành mây khói được chứ.

Ban đêm gió nổi lên làm rối mái tóc của cô. Cô đưa tay vuốt tóc, vắt ra sau tai. Vì đang suy nghĩ, động tác của cô chậm chạp.

Cô không biết rằng vẻ mặt đó của mình lại trông đặc biệt đáng thương trong mắt người khác. Bình thường cô luôn cứng rắn, không chịu khuất phục. Lúc giận dữ chạy đến đối mặt với anh, cô toát ra vẻ dũng mãnh và ngoan cường, khiến người ta muốn đối đầu với cô. Giờ đây, cô lại im lặng, cúi mắt, da dẻ vốn trắng lại gầy gò. Đứng trong đêm gió thổi, cô trông thật mong manh, cứ như có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.

Thương Trạch Uyên bỗng cảm thấy khó chịu. Anh "chậc" một tiếng, nhíu mày rồi quay đi. Điện thoại trong túi rung lên. Anh cầm điện thoại lên, dừng lại một lúc rồi hỏi cô "Em đến tìm anh để nói chuyện công việc à?"

Không phải chuyện công việc thì đến tìm anh làm gì chứ? Trình Thư Nghiên đáp lại một tiếng "Ừm".

Anh lại hỏi "Em thường nói chuyện hợp tác với đối tác bằng cái dáng vẻ này à?"

Trình Thư Nghiên khựng lại, ngước mắt nhìn anh.

Anh đang trả lời tin nhắn. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình. Gửi xong, anh mới dời mắt khỏi điện thoại, nhìn thẳng vào cô "Hét vào mặt người ta, gọi thẳng tên, vừa đến đã tỏ vẻ muốn giết người."

Trình Thư Nghiên hiểu ra. Thì ra anh muốn chơi trò này.

"Nếu tôi nói chuyện tử tế thì dự án sẽ thuận lợi à?"

"Điều đó còn tùy vào cách em đàm phán." Anh khóa màn hình, chiếc điện thoại xoay tròn trong tay.

Trình Thư Nghiên nhìn anh một lúc lâu rồi nói "Được thôi, đàm phán."

Dù sao cũng chỉ là khách hàng, cô có thể cho anh thể diện đó. Cô lấy một sợi dây buộc tóc từ trong túi, chỉ trong vài giây, cô đã buộc gọn mái tóc dài của mình thành một búi thấp rồi tô một chút son môi. Sau đó cô ném thỏi son vào túi, nhìn thẳng vào anh và hỏi "Nói chuyện ở đâu?"

Ngũ quan cô rất sắc nét. Chỉ cần một chút son môi cũng đủ để cô trở nên nổi bật. Lúc này, cô mặc một chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần jean cạp cao trông rất gọn gàng và cá tính.

Thương Trạch Uyên nhìn cô vài giây rồi quay người mở cửa, để lại một câu "Lại đây."

…..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!