Cuốn album ảnh đó cuối cùng được Trình Thư Nghiên cất giữ như báu vật. Nó theo cô đi qua bốn mùa rồi vượt qua cả biên giới quốc gia.
Gió cuốn lá khô vùi vào lớp tuyết trắng xóa. Mầm non nhú lên từ tuyết tan rồi lớn lên hoang dại bên những cây cổ thụ xanh um. Chớp mắt một cái đã là một ngày đầu hạ sáu năm sau.
"Sáu năm rồi, em có nhớ anh không?"
Từ những suy nghĩ rời rạc, Trình Thư Nghiên dần tập trung để trả lời câu hỏi của Thương Trạch Uyên.
Họ xa nhau lâu như vậy, cô có nhớ anh không?
Trình Thư Nghiên buộc phải thừa nhận là có.
Hồi đầu thì thường xuyên hơn. Cô cứ nhìn thấy một món đồ, nghe một bài hát quen thuộc, hay thậm chí là mỗi kỳ kinh nguyệt đều vô thức nhớ đến anh. Nhưng rồi cô chuyên tâm vào việc học, tốt nghiệp lại dồn hết sức cho sự nghiệp nên những ký ức cũ cũng dần nhạt đi. Tuy vậy, cô tuyệt đối không quên được anh. Con người anh quá sâu sắc, sâu sắc đến nỗi dù xuất hiện ở giai đoạn nào trong đời cô, anh cũng không phải một người bình thường mà là một dấu ấn đậm nét.
Đặc biệt là khi cô thử hẹn hò với những người đàn ông khác, cảm giác này càng rõ ràng.
Từ khi còn đi học đến lúc đi làm, Trình Thư Nghiên không thiếu người theo đuổi. Cũng có những người bạn thấy cô một mình nên vài lần muốn làm mai. Trình Thư Nghiên không hề từ chối việc tìm một người đàn ông để tiêu sầu lúc rảnh, nhưng nhìn xung quanh thì những người đàn ông đủ tiêu chuẩn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Họ hoặc là có gu quá tệ, hoặc là quá h*m m**n, hoặc là quá gia trưởng, người thì quá xấu nên cô không thèm để mắt đến, kẻ có chút nhan sắc thì lại vừa lăng nhăng vừa thích thể hiện.
Tuy nhiên cũng có vài người điều kiện khá ổn, nhưng khi lấy Thương Trạch Uyên làm thước đo thì họ lại trở nên tầm thường, vô vị. Họ chẳng thể khơi gợi chút hứng thú nào trong cô.
Đôi khi nghĩ lại, lời của Thương Trạch Uyên nói thật đúng.
Sau khi hẹn hò với một người đàn ông như anh, cô quả thật rất khó để vừa mắt ai khác. Cứ như một lời nguyền vậy.
Thật ra, một đêm trước khi họ gặp lại, cô đã mơ thấy anh.
Có lẽ vì sắp đến hạn nộp bản vẽ nên cô quá lo lắng. Hoặc cũng có thể là do trùng với kỳ rụng trứng. Anh bỗng nhiên xuất hiện trong giấc ngủ chập chờn của cô.
Trong mơ, anh vẫn nhuộm mái tóc bạch kim như hồi du học ở Mỹ. Thân trên vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt. Anh mở rộng ngực áo. Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cơ ngực săn chắc, nóng hổi.
Hai người ở trong một chiếc xe du lịch. Cửa sổ mở toang. Bên ngoài lúc là một cơn mưa dông xối xả, lúc lại là một đêm hè cháy lửa trại. Hơi thở ẩm ướt, cơ thể nóng bỏng. Sợi dây chuyền bạc trên cổ anh đung đưa trước mắt. Đó là kiểu dáng cô chưa từng thấy.
Chóp mũi cao thẳng của anh lấm tấm mồ hôi. Anh nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm. Còn cô thì trong vòng vây của anh cứ thế liên tục dâng lên.
Tỉnh dậy đã là buổi trưa. Trình Thư Nghiên đi tắm rồi trốn ra ban công hút thuốc vì không vẽ được. Buổi tối thì cô lại được Giang Di gọi đi uống rượu.
Cô nhớ rõ là mình đã tỉnh rồi mà, sao giờ… lại lạc vào giấc mơ nữa rồi?
Đầu óc dưới tác dụng của cồn càng thêm mơ màng. Thực tại và giấc mơ chồng chéo lên nhau khiến cô thấy chao đảo. Tuy nhiên, cảm giác chân thật và sự kh*** c*m đang mách bảo cô đây không phải là mơ.
Cô thực sự đã gặp lại anh.
Và đã ngủ với anh.
Đêm đó họ đã làm bao nhiêu lần nhỉ?
Cô nhớ hình như là hai lần, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, anh dường như lại một lần nữa tiến vào từ phía sau.
Trình Thư Nghiên tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng.
Trời đã sáng hẳn. Phòng ngủ chỉ kéo một chiếc rèm voan trắng nên tầm nhìn không được sáng lắm nhưng vẫn đủ để cô nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Quần áo vương vãi khắp sàn nhà. Vì quá kịch liệt nên ga giường nhăn nhúm, chăn gối cũng lộn xộn.
Thương Trạch Uyên đang nằm nghiêng quay mặt về phía cô. Dưới mái tóc đen có chút lộn xộn là ngũ quan sâu sắc và hoàn hảo. Giờ anh nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn. Anh chỉ đắp một góc chăn, vừa đủ che phần eo trở xuống. Cơ bụng rõ nét để trần. Bắp tay săn chắc và đẹp mắt. Trên vai có hai vết cắn màu đỏ, cô biết rất rõ đó là kiệt tác của ai.
Trình Thư Nghiên nhíu mày. Cô dời mắt đi, ôm chăn ngồi một lúc rồi từ từ bước xuống giường. Cô nhặt từng món quần áo lên, mặc vào thật nhanh rồi rời khỏi căn phòng.
Cô hành động rất nhẹ nhàng, gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nhưng khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Thương Trạch Uyên vẫn thức giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!