Trình Thư Nghiên không thúc giục. Cô bình thản lật sách, gọi thêm cốc cà phê thứ hai rồi tiếp tục ngồi đợi.
Cho đến khi mặt trời lặn, sinh viên xung quanh lũ lượt rời khỏi thư viện, cô mới gấp sách lại.
Cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị sáu giờ tối. Anh vẫn không đến. Tin nhắn trống rỗng, anh cũng không gửi tin nhắn nào cho cô.
Trình Thư Nghiên cụp mắt xuống, vô thức nắm chặt điện thoại. Nhưng trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, như thể đã đoán trước được điều này.
Sau mười phút ngồi lặng lẽ, cô nhắn tin cho Tiểu Uyển trước, xác nhận Thương Trạch Uyên không ở chỗ Tiểu Uyển, cũng không đến câu lạc bộ. Sau đó cô mới bỏ điện thoại vào túi, xách chiếc áo khoác treo trên ghế rồi đi ra khỏi thư viện.
Cuối thu đầu đông, đêm ở Giang Thành mang theo một luồng gió lạnh. Gió đêm cuốn những chiếc lá khô vàng úa, xoay tròn dưới chân cô.
Trình Thư Nghiên siết chặt áo khoác, cúi đầu, cằm rụt vào cổ áo. Cô đi thẳng đến cổng trường, vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi ngồi xe về nhà.
Xe bên ngoài không thể vào khu biệt thự. Cô xuống xe đi một đoạn đường. Đến Giang Thành đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lạnh như thế. Lạnh quá. Gió ẩm ướt luồn thẳng vào xương, chân tay cô lạnh buốt.
Mãi mới đến được cổng, Trình Thư Nghiên lại không vào, chỉ đứng tại chỗ nhìn vào trong.
Cổng mở. Đèn đuốc sáng trưng, sân vườn rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.
Thương Trạch Uyên quay lưng về phía cô, đứng một cách lười nhác. Một tay anh đút túi quần, tay kia cầm một vòi nước đang tưới lên chiếc xe thể thao một cách bừa bãi.
Có người giúp việc đi ngang qua nhìn vài lần nhưng không ai dám tiến lại gần. Không ai hỏi anh tại sao lại rửa xe vào ban đêm, cũng không ai hỏi cô tại sao lại đứng ở cửa.
Họ đứng yên lặng đối diện nhau. Một cảm xúc không thể nói rõ trong đêm này điên cuồng trôi giữa hai người, chờ đợi một điểm bùng phát bất cứ lúc nào.
Một cơn gió khác nổi lên. Cuối cùng, Trình Thư Nghiên cũng bước đi.
Thương Trạch Uyên như có linh cảm, quay đầu liếc nhìn cô rồi nhanh chóng quay lại. Cứ như thể anh không hề nhìn thấy cô.
Trình Thư Nghiên cũng cứ thế bước đi. Chỉ là đèn trước cổng quá sáng. Không có nơi nào để ẩn mình. Cảm xúc, biểu cảm, hành động của cả hai đều phơi bày rõ ràng trong tầm mắt của đối phương.
Không ai nói một lời nào. Những câu hỏi và thắc mắc, trong sự im lặng này đã tự nhiên có câu trả lời. Họ đều hiểu rõ trong lòng.
Cho đến khi Trình Thư Nghiên đi đến cửa, chuẩn bị đưa tay ra kéo cổng, tiếng nước phía sau bỗng nhiên dừng lại. Sau đó là tiếng vòi nước rơi xuống đất một cách nặng nề. Anh nói "Đến phòng anh đợi anh."
Giọng điệu này không khác gì lời của giáo viên chủ nhiệm khi học sinh phạm lỗi "Đến văn phòng đợi tôi." Giọng anh giống như băng đá cọ vào cổ họng, lạnh đến đáng sợ.
Trình Thư Nghiên không quay đầu lại "Ừm."
…..
Trình Thư Nghiên đến phòng anh trước. Một lúc sau, Thương Trạch Uyên cũng về phòng.
Lúc đó, cô đang hút thuốc trên ban công. Sau khi thay một bộ quần áo trong phòng ngủ, anh thong thả đi ra đứng cạnh cô cách hai bước chân rồi tự châm cho mình một điếu thuốc.
Hai làn khói trắng bay lên trong im lặng. Xung quanh tĩnh mịch dường như có thể nghe thấy tiếng lửa đỏ cháy hừng hực rồi lùi dần về phía sau.
Điếu thuốc tàn rất nhanh. Mỗi hơi thuốc anh đều rít mạnh vào phổi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Nhưng càng cố lại càng phản tác dụng. Gân xanh trên trán anh giật giật, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hút hết một điếu, Thương Trạch Uyên ném mạnh xuống đất. Tàn lửa vỡ vụn rồi nhanh chóng tắt lịm trong màn đêm. Anh bước tới, không nói không rằng mà xoay người cô lại. Bàn tay anh siết chặt cổ cô, kéo cô về phía trước rồi bắt đầu hôn.
Nụ hôn của anh hoang dại không theo quy tắc. Rõ ràng mang theo sự tức giận. Anh khuấy đảo cô một cách mạnh bạo. Trình Thư Nghiên cảm thấy đau nhưng không chống cự. Cô tựa lưng vào lan can, hai tay buông thõng, ngẩng đầu đáp lại.
Nhưng bàn tay siết trên cổ cô dần dần chặt lại. Cô nhíu mày, mặt đỏ bừng, bắt đầu cố nuốt xuống hít thở dồn dập. Năm giây sau, anh thả lỏng tay thu về. Anh không lùi lại, cũng không hôn cô nữa. Anh chỉ cúi đầu, nhìn cô từ trên cao rồi hỏi "Tại sao?".
Lồng ngực phập phồng. Trình Thư Nghiên hít thở sâu vài lần mới dần bình tĩnh lại. Đầu lọc thuốc lá trong tay cô sắp cháy hết. Cô ngước mắt lên dập tắt nó rồi sau một lúc mới mở lời "Anh không phải đã đoán ra rồi sao?"
Cô chưa bao giờ thích trả lời câu hỏi. Ngay cả trong khoảnh khắc này, cô cũng chỉ buông ra một câu hỏi ngược nhẹ nhàng. Nhưng với Thương Trạch Uyên thế là đủ rồi. Câu trả lời anh muốn, anh đã biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!