Anh mặc bộ đồ ngủ bằng vải sa tanh màu xanh đậm. Cảm giác mát lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể anh dần dần truyền qua lớp vải. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu và quen thuộc. Cô vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ mũi, hai tay siết chặt eo anh.
Thương Trạch Uyên là một người rất nhạy cảm. Anh biết cách dừng lại đúng lúc khi đùa giỡn, và luôn nói những lời rất đúng lúc. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng anh biết đó là sự yếu đuối. Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy.
"Em mơ thấy ác mộng à?" Anh ôm lấy cô, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cô.
"Ừm."
Cô chỉ đáp một tiếng, không nói thêm gì. Cô dựa vào anh một cách yên lặng, nhắm mắt lại rồi hít thở sâu như muốn ghi nhớ tất cả mùi hương của khoảnh khắc này. Mùi biển sau khi mặt trời lặn, mùi bãi cát tĩnh lặng, mùi thức ăn ấm áp sau khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, và cả mùi hương độc đáo, dễ chịu của anh.
Cho đến khi cảm xúc trở lại bình thường, cô ngẩng đầu khỏi lòng anh, hít mũi rồi nói "Đói rồi, em muốn ăn cơm."
Thương Trạch Uyên mỉm cười "Được."
Cô không muốn ăn trên giường. Khi cô xuống giường, đầu vẫn còn hơi choáng váng. Thương Trạch Uyên liền bế cô đến bàn ăn. Anh còn tự tay xới cơm, múc canh, đưa đũa cho cô.
Trình Thư Nghiên nhìn anh bận rộn, bỗng nghĩ rằng có thể khiến một cậu ấm được chiều chuộng như anh phải hầu hạ mình như vậy cũng coi như là một thành tựu mới.
Bữa tối có bốn món và một món canh, đầy đủ thịt và rau. Để chăm sóc cho người bệnh, các món ăn đều được nấu nhạt.
Trước khi cầm đũa, cô trêu chọc "Em ăn xong có khi bệnh lại nặng hơn đấy?"
Thương Trạch Uyên nói "Chúng ta nên tin tưởng nhau một chút chứ."
Cô nửa tin nửa ngờ cúi đầu gắp thức ăn. Vừa ăn một miếng, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.
Thương Trạch Uyên đã đoán trước được. Anh nhướng mày với cô. Biểu cảm đó rõ ràng đang viết "Bạn trai em giỏi chưa này".
Anh đã nếm thử các món ăn trước khi dọn ra. Chẳng trách khi cô vừa tỉnh, anh đã sốt sắng gọi cô dậy ăn cơm.
Nhưng Trình Thư Nghiên thực sự ngạc nhiên. Mặc dù là lần đầu tiên anh nấu ăn, nhưng hương vị và độ chín vừa phải. Tuy nhạt nhưng rất đậm đà, thậm chí còn ngon hơn cả đồ ăn bên ngoài.
"Anh làm thế nào vậy?" Cô lại nếm thử một ngụm canh.
Thương Trạch Uyên nói "Anh học theo công thức trên mạng."
Vừa học vừa làm mà lại không sai sót.
Anh thực sự rất giỏi, làm việc gì cũng học rất nhanh. Cô phải phục.
"Anh làm thế này sẽ khiến nhiều người tự ti đấy." Cô nói.
Thương Trạch Uyên cong môi cười "Thế không tốt sao? Sau này cứ để anh nấu cho."
Trình Thư Nghiên chậm rãi nhai, cho đến khi nuốt xong, mới trả lời anh một cách chậm rãi "Được thôi."
Sau bữa tối, Trình Thư Nghiên nằm lại trên giường. Thương Trạch Uyên tự tay đút thuốc cho cô. Đúng vậy, là đút. Anh đỡ cô ngồi dậy dựa vào, từng viên thuốc một đưa vào miệng cô rồi từng ngụm nước một đút cho cô uống.
Thế nào là chu đáo, Trình Thư Nghiên đã được trải nghiệm một lần. Cô rất hài lòng, quyết định thưởng cho Thương Trạch Uyên. Uống xong viên thuốc cuối cùng, cô trượt xuống dưới gối, nói "Bây giờ em vẫn còn hơi nóng. Anh muốn thử một chút không?".
Thương Trạch Uyên sững sờ một lúc, rồi mới hiểu cô đang nói gì. Anh cười khẽ "Em coi anh là gì thế?".
"Anh không muốn à?"
Anh quay người đặt cốc nước xuống, rồi khoanh tay nhìn cô. Anh nói thật lòng "Muốn. Không có ngày nào anh không muốn em cả."
Nhưng anh không đến mức ra tay với một người bệnh. Anh xoa đầu cô "Để khi nào em khỏi bệnh rồi hãy đền bù cho anh."
Thế thì phải đền bù bao nhiêu lần đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!