Gió dường như đã lặng đi, ngay cả sóng biển cũng trở nên dịu hơn như đang cùng chờ đợi câu trả lời.
Người đàn ông được đồn chỉ thích mập mờ, không muốn nói chuyện tình cảm. Người thà bỏ trốn cũng không chịu mang danh phận. Người tự cao tự đại, phóng túng, ghét bị ràng buộc bởi bất cứ mối quan hệ nào. Ngay lúc này chính thức đưa ra lời mời hẹn hò với cô.
Trình Thư Nghiên im lặng nhìn thẳng vào anh, thực sự có một khoảnh khắc cô bị mất tập trung.
Nhưng cô còn chưa kịp mở lời, hai đứa nhóc đã đồng thanh che miệng lại. Vừa kinh ngạc lại vừa hò reo "Chị đồng ý đi chị ơi!"
"Anh ấy siêu đẹp trai! Chị siêu xinh đẹp! Hai người rất hợp đôi!"
Khiến người ta cứ ngỡ đây là cảnh cầu hôn.
Sau một lúc lâu im lặng, Trình Thư Nghiên mới có phản ứng. Cô quay đầu hỏi hai đứa nhóc "Hai em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em năm tuổi ạ!"
"Em sáu tuổi ạ!"
"Còn nhỏ quá, không được nghe người lớn nói chuyện này đâu."
Hai đứa nhóc rất hợp tác, lập tức lấy tay che tai lại.
Trình Thư Nghiên bật cười rồi nhìn anh.
Thương Trạch Uyên vẫn nhìn cô. Anh không thúc giục, cũng không có động thái gì.
Cô hỏi anh "Em có cần trả lời ngay bây giờ không?".
Anh nói tùy cô, anh không bao giờ ép buộc người khác làm bất cứ điều gì.
Thế là cô ngay trước mặt anh nghiêng đầu, nhíu mày, mím môi, làm ra vẻ suy nghĩ rất kỹ. Cuối cùng như đã quyết định xong, cô gật đầu "Được, nhưng…"
Nhưng cô lại đưa ra một điều kiện "Hiện tại chỉ là thời gian dùng thử. Anh chỉ có thể sở hữu em trong mười ngày thôi".
Thương Trạch Uyên không ngờ lại là câu trả lời này. Anh từ từ nhướng mày.
Trình Thư Nghiên cười nói "Thế nào? Hào phóng hơn hai phút của anh không?"
Nếu anh không suy nghĩ kỹ, anh cũng sẽ không hiểu hai phút này có ý nghĩa gì.
Cô đang ám chỉ đến chuyện anh mập mờ với một cô gái ở thư viện trước đây. Lúc đó có một cô gái tỏ tình với anh, bảo anh làm bạn trai cô ta trong hai phút. Anh không từ chối một cách phũ phàng mà chỉ đồng ý qua loa rồi khi hết giờ thì anh quay người bỏ đi.
Không ngờ chuyện đó lại được nhắc đến vào lúc này.
Nói sao đây, cô đúng là hào phóng hơn anh nhưng cũng nhớ dai thật.
Thương Trạch Uyên cười khẽ rồi hỏi "Vậy để chuyển chính thức cần điều kiện gì?"
"Em chưa nghĩ ra. Chỉ là… xem xét toàn diện thôi."
Nói được nửa chừng, câu trả lời lại mơ hồ. Đây rõ ràng là phong cách của anh.
Cô lại trả đũa anh rồi. Vẻ bướng bỉnh này của cô rất khó chịu nhưng anh lại rất thích.
"Được." Thương Trạch Uyên đồng ý ngay lập tức. Mười ngày thì mười ngày. Cô muốn dày vò anh trong tình cảm, anh cũng có thể dày vò cô trên giường. Xem ai chịu thua trước.
Khi Trình Thư Nghiên đồng ý, hai đứa nhóc vỗ tay rầm rộ giống như một đội cổ vũ chuyên nghiệp. Thương Trạch Uyên tâm trạng vui vẻ, nói với hai đứa nhóc "Hai đứa ở biệt thự bên cạnh đúng không? Lát nữa anh sẽ cho người mang bánh kem qua". Nói xong, anh chậm rãi đi về phía Trình Thư Nghiên, cúi người xuống rồi ôm lấy cô.
Hai cặp mắt to tròn như hai viên bi ve nhìn chằm chằm vào họ chớp chớp, trong trẻo và đầy tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!