Đó chính là món quà Thương Trạch Uyên muốn tặng cho Hạ Ngạn. Đầy sự khiêu khích, tuyên chiến và chiếm đoạt, vô cùng tồi tệ.
Khi đôi môi ấm áp áp vào, Trình Thư Nghiên có một khoảnh khắc đầu óc trống rỗng. Ngay sau đó, một dòng điện như lướt qua sống lưng, đánh thẳng vào tim. Căng thẳng và rung động đan xen cứ thế treo tim cô, dồn cô về phía sau, kéo cô xuống vực sâu.
Nhưng Trình Thư Nghiên vẫn còn chút lý trí. Cô biết điều này có nghĩa là gì. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng anh lại nắm lấy, ấn lên mặt bàn sau lưng cô.
Anh hôn rất sâu, giống như cảm xúc đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát, cuồn cuộn mãnh liệt. Anh không nói không rằng, cạy răng cô ra, đầu lưỡi thăm dò, khuấy động cô như muốn nghiền nát cô. Hơi thở nóng bỏng và quen thuộc bao trùm khắp nơi. Cô thậm chí còn không thể thở, còn anh thì vẫn siết chặt gáy cô, giữ cô, ghì chặt cô, khiến cô không thể lệch đi dù chỉ nửa tấc.
Đúng lúc này, hành lang bên ngoài lớp học đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Ngạn "D305 ở đâu? Sao không tìm thấy nhỉ?". Vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
Tiếp theo là câu nói "Ồ, thấy rồi". Điện thoại trên bàn lại rung, đồng thời kèm theo tiếng bước chân đang dần đến gần.
Trình Thư Nghiên đột ngột mở mắt. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ra sức giằng co.
Nhưng Thương Trạch Uyên đã quyết tâm để người khác nhìn thấy cảnh này. Vì vậy dù cô có đá, đấm hay đánh, anh đều không nhúc nhích. Lực giữ cô ngày càng mạnh hơn, không còn sự dịu dàng mà mang tính cưỡng ép, thậm chí có phần thô bạo.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng lặng. Mỗi bước chân như giẫm lên tim cô, khiến tim cô rung lên, dựng đứng cả tóc gáy.
Cô phản xạ theo bản năng, cắn mạnh vào môi anh. Lợi dụng lúc anh đau, cô rút tay ra rồi đẩy anh một cái thật mạnh "Thương Trạch Uyên, anh bị điên rồi à!"
Thương Trạch Uyên lùi lại nửa bước. Môi anh bị cắn rách, máu rỉ ra. Anh l**m một cái, vị tanh của máu gần như lấn át vị ngọt trong miệng cô. Nhưng anh mặc kệ, vẫn muốn tiến lên. Trình Thư Nghiên kịp thời đưa hai tay chống vào ngực anh, ngẩng đầu, hạ giọng nói "Anh có thể lý trí hơn một chút được không?"
Thương Trạch Uyên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô. Giọng nói và vẻ mặt đều căng thẳng "Em có biết bữa tối với cậu ta có ý nghĩa gì không?".
"Tôi biết!" Cô không chút do dự "Có nghĩa là tôi và cậu ta sẽ tiến thêm một bước."
Anh nghiến răng "Em nghĩ anh sẽ đứng nhìn à?"
Tình hình cấp bách, cô cố gắng nói nhanh nhất có thể "Nhưng bây giờ tôi cần cậu ta!"
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt màu hổ phách của anh. Cô đã thấy, nhưng vẫn hất anh ra tạo khoảng cách rồi nói tiếp "Tôi không phải đang giận dỗi anh, không phải là phản bội anh. Tôi đang tìm đường lui cho chính mình."
"Còn anh, Thương Trạch Uyên, anh đã không còn là sự lựa chọn tốt nhất nữa rồi."
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa. Hạ Ngạn gọi cô "Trình Thư Nghiên?"
Trong lớp học, hai người im lặng nhìn nhau.
Trình Thư Nghiên dùng khẩu hình miệng nói với anh ba chữ- "Buông tha tôi."
Sau khi đứng yên thêm một lúc, người ở cửa lại gọi lần thứ hai "Làm gì thế?"
Cặp lông mày đang nhíu chặt của anh giãn ra. Ngọn lửa trong mắt bị một gáo nước lạnh dập tắt, từ từ bốc khói, không còn sức sống. Anh nhìn cô vài giây, cười một cách hờ hững rồi quay người bước đi.
Anh đi vòng qua lối đi dài đi về phía cửa. Hạ Ngạn thì đi về phía cô. Khi đi ngang qua, anh va vào Hạ Ngạn một cái. Hạ Ngạn quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm.
Rồi anh ta nhìn xuống đôi môi rỉ máu của Thương Trạch Uyên. Vết thương ở khóe miệng đỏ tươi. Làn da anh vốn trắng càng làm nó trở nên yêu mị.
Thương Trạch Uyên liếc nhìn Hạ Ngạn rồi ngay trước mặt anh ta, anh đưa tay lên, dùng ngón tay xoa mạnh lên môi. Giống như có cảm xúc đang cuộn trào, muốn nuốt sống anh ta. Cảnh tượng đó khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
Hạ Ngạn sững sờ một lúc.
Thương Trạch Uyên mặt không cảm xúc thu ánh mắt lại rồi bước ra ngoài.
…
Sau bữa tối, Trình Huệ gọi Trình Thư Nghiên ngồi lại phòng khách nói chuyện.
Bà nói Hạ Ngạn rất hài lòng về cô, và cậu ta sẽ sang Thụy Sĩ du học vào học kỳ tới, muốn đưa cô đi cùng. Bà bảo cô chuẩn bị một số thủ tục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!