Chương 23: Kết Thúc

Con người luôn có lúc bị cuốn vào những cảm xúc yếu đuối và nhạy cảm.

Tối hôm đó, khi Trình Thư Nghiên đang ngồi thẫn thờ trước cửa sổ, cô chợt cảm thấy một luồng nóng. Cô vội chạy vào phòng vệ sinh và nhận ra mình đã đến kỳ kinh nguyệt. Thảo nào ban ngày cô lại vô cớ nhìn bọn họ lâu như vậy và suy nghĩ nhiều đến thế.

Cô khoác một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống lầu lấy nước nóng uống. Đến nhà bếp, cô mới thấy có một người đang đứng trước tủ lạnh.

Đó là Thương Trạch Uyên. Không biết ban ngày anh và Hà Tư Nhu đã nói chuyện gì mà sau khi ăn được nửa bữa tối, anh đã bị Thương Cảnh Trung gọi vào thư phòng. Hai người cãi nhau một trận lớn rồi anh liền đóng sầm cửa bỏ đi. Trình Thư Nghiên cứ nghĩ tối nay anh sẽ không về, không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô vốn định đi thẳng lên lầu, nhưng rồi lại nghĩ không cần thiết. Thế nên cô vẫn đi lấy nước như bình thường.

Thương Trạch Uyên hỏi cô "Đến ngày rồi à?"

Tay Trình Thư Nghiên khựng lại rồi không nói gì.

Anh đặt chiếc cốc thủy tinh xuống. Tiếng đá va vào thành cốc phát ra âm thanh lách cách. Anh quay người lấy đường nâu trong tủ rồi pha một ly nước đường nâu.

Cô trước nay không nhớ rõ ngày của mình nhưng anh thì ngược lại, nhớ rất kỹ. Gần như lần nào cũng vậy, anh đều giúp cô pha nước đường gừng rồi xoa bụng cho cô.

Trước đây Trình Thư Nghiên từng trêu anh rằng anh nhớ kỹ như vậy là vì những ngày đó không thể làm chuyện kia. Thương Trạch Uyên bóp mũi cô, nói cô vô tâm.

"Uống đi." Giọng anh trầm thấp vang lên.

Trình Thư Nghiên bừng tỉnh nhưng không nhận lấy. "Không cần, cảm ơn." Cô cầm lấy cốc của mình rồi quay về phòng.

Vừa đi được hai bước, cô nghe thấy anh hỏi "Làm thế nào em mới hết giận đây?"

Trình Thư Nghiên không quay đầu lại, cũng không trả lời.

Cô vẫn tiếp tục bước đi. Thương Trạch Uyên lại hỏi "Nếu cô ấy không còn là vị hôn thê của anh nữa thì em sẽ…".

"Không liên quan đến tôi nữa." Cuối cùng cô cũng trả lời anh.

"Cái gì?"

"Anh ở bên ai hay có vị hôn thê hay không, cũng không liên quan gì đến tôi."

Anh im lặng một lúc rồi mới nói "Lời giận dỗi thôi đúng không?"

"Anh nghe có giống lời giận dỗi không?" Cô quay đầu nhìn anh. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt cô. Cô cười không chút ấm áp. "Tôi thực sự không quan tâm nữa rồi."

Trình Thư Nghiên có một hệ thống chống chìm đắm của riêng mình. Hệ thống này luôn nhắc nhở cô đừng để bị vướng bận bởi tình cảm. Nhưng thỉnh thoảng nó lại bị trục trặc. Vậy nên cần có người hoặc sự việc nào đó để nhắc nhở rồi khởi động lại nó.

Cô đã hai lần mất kiểm soát vì Thương Trạch Uyên. Lần đầu tiên cô bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn ở nhiều phương diện của anh, và chìm đắm trong sự tốt bụng của anh dành cho mình. Nhưng sau đó vì hiểu lầm về việc anh lưu số điện thoại của em gái mình, chuông báo động đã vang lên. Cô đã định nghĩa lại mối quan hệ của họ bằng câu nói "không nói chuyện tình cảm".

Lần thứ hai cô đã lạc lối trong giây lát vì Chu Gia Dã. Thương Trạch Uyên đã kéo cô trở về một cách mạnh mẽ, giữ cô lại bên mình. Vẻ chiếm hữu đó của anh thực ra rất đáng yêu. Cô đã có chút xao động. Cô đã tạm gác lại suy nghĩ và lý trí rồi ở bên anh. Và sau đó Hà Tư Nhu xuất hiện.

Lúc đầu cô đã giận dữ, mất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy tủi thân. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nguội lạnh. Có lẽ có những chuyện ngay từ đầu cô đã không nên chạm vào.

Vậy nên giữa họ không còn là chuyện đúng sai nữa. Cô không còn cho phép anh đến gần, chỉ đơn giản là vì cô đã tỉnh lại rồi.

…..

Tối hôm đó, Trình Thư Nghiên về phòng, không lâu sau thì nghe thấy tiếng xe nổ máy dưới lầu. Đêm đó anh một đi không trở lại.

Không biết là do bị cô cự tuyệt hay do cãi nhau với Thương Cảnh Trung mà mấy ngày sau cô không gặp lại Thương Trạch Uyên. Trình Thư Nghiên nghĩ khả năng thứ hai lớn hơn vì Thương Cảnh Trung rõ ràng đang rất bực bội.

Không khí gia đình lại trở nên căng thẳng.

Trong tình trạng này, cuộc sống của Trình Thư Nghiên cũng không dễ chịu hơn là bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!