"Cô không biết tôi là ai sao?"
"Rốt cuộc cô có quan hệ gì với anh ấy? Sao tôi lại không biết anh ấy có một cô em họ?"
"Bác Thương có biết sự tồn tại của cô không?"
Sau khi tự khai thân phận và mục đích, đối phương liên tiếp dồn cô vào thế bí bằng những câu hỏi.
Trình Thư Nghiên không nói gì. Trong khoảng lặng ngắn ngủi đó, cô cố gắng giữ bình tĩnh để phán đoán những lời cô gái kia nói.
Vị hôn thê của Thương Trạch Uyên. Trình Thư Nghiên chưa từng nghe bất kỳ lời đồn nào liên quan trong trường, và cũng chưa bao giờ nghe anh nhắc đến.
Cảm giác này thật nực cười, nhưng thái độ truy vấn như đang có quyền của cô ta lại không giống một trò đùa. Vậy nên chỉ có hai khả năng.
Một, cô ta bị điên.
Hai, cô đã thành công nhận được tấm thẻ người thứ ba.
Dù là câu trả lời nào thì cô cũng cần phải xác minh thêm. Trước khi biết sự thật, cô sẽ không, và cũng không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Sự im lặng của Trình Thư Nghiên trong mắt đối phương lại trở thành sự né tránh. Cô ta tiếp tục truy hỏi "Sao cô không nói gì?"
Còn cô vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ hỏi một cách vô cảm "Cô tên gì?"
"Hà Tư Nhu." cô gái đáp.
Động tĩnh bên ngoài lớp đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đều nằm dài trước cửa sổ và cửa ra vào nghiêng tai lắng nghe.
Khi Trình Thư Nghiên quay vào, những ánh mắt tò mò và đầy chuyện phiếm vẫn chưa kịp thu lại mà vô thức nhìn về phía cô. Cô mặc kệ, đi thẳng về chỗ của mình.
Thế là mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán. Họ vừa lén nhìn, vừa đoán xem chuyện vừa rồi là gì. Cho đến khi Trình Thư Nghiên quét mắt nhìn họ một cái, không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Mọi người lại tản ra tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Trình Thư Nghiên lại cầm cọ vẽ lên. Cô biết có vô số ánh mắt đang dõi theo mình nên cô không thể để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô cũng không ngừng tự nhủ đây không phải là chuyện lớn. Nếu cô thực sự đã sai, cùng lắm thì cắt đứt quan hệ với anh, quay đầu là bờ là được rồi.
Lý trí hơn nữa thì Thương Trạch Uyên chỉ là một nhân vật không đáng bận tâm. Hai người không phải là người yêu, cũng không phải đang hẹn hò, cô cũng không đặt tình cảm vào anh. Vậy nên không cần phải vì chuyện của anh mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của mình. Điều quan trọng bây giờ là tập trung vào bản thân.
Trình Thư Nghiên chăm chú nhìn bức tranh dang dở trước mặt, suy nghĩ nên bắt đầu vẽ từ đâu.
Lúc này, Tống Hân Trúc chạy vào. Cô ấy đi xuyên qua lớp, ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nghiên. Vài người lại lén nhìn sang chỗ của hai người. Tống Hân Trúc cũng nhận ra nên tạm thời không nói gì.
Một lúc sau, cô mới lấy điện thoại ra nhắn tin rồi đưa cho Trình Thư Nghiên xem. "Nghiên Nghiên, có chuyện gì thế? Tớ nghe nói có người tự xưng là vị hôn thê của anh cậu đến tìm cậu à?"
Trình Thư Nghiên liếc mắt qua, chưa kịp nói gì thì Tống Hân Trúc đã ngạc nhiên "Nghiên Nghiên, tay cậu… cậu sao thế?".
Nghe vậy, cô cúi đầu xuống. Cô thấy bàn tay phải đang cầm bút của mình run lên nhè nhẹ. Cô đã ngồi ở đây hơn mười phút rồi. Đầu cọ vẫn cứ lơ lửng trên mặt giấy không nhúc nhích. Tay cô cũng run, nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra.
Cô đặt bút xuống, nắm chặt tay lại. Một lúc sau, cô quay sang nói với Tống Hân Trúc "Tớ có việc phải đi trước."
Nói rồi, cô đứng phắt dậy, chỉ mang theo điện thoại, còn bỏ lại cả túi xách rồi rời khỏi lớp.
Trình Thư Nghiên vừa đi vừa gọi điện cho Thương Trạch Uyên.
Giọng nói của anh vừa vang lên ở đầu dây bên kia, cô liền hỏi thẳng "Anh đang ở đâu?"
Thương Trạch Uyên nhận ra giọng cô có gì đó không ổn, anh khựng lại một lúc rồi đáp "Ở câu lạc bộ, sao vậy?"
"Được." Cô đi rất nhanh, cơn gió lướt qua gò má và mái tóc. "Đợi em ở đó. Nửa tiếng nữa em tới."
…..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!