Chương 21: Bạn Gái

Trình Thư Nghiên nghe thấy nhưng không nhúc nhích. Hai người nhìn nhau cách khoảng hai mét.

Cô gái nhìn cô rồi lại nhìn anh, hỏi "Thật hay giả đấy, em không tin."

Lúc này Trình Thư Nghiên mới cười, bước về phía hai người. Cô mặc một chiếc quần jeans, dáng người cao, chân thẳng và dài, bước đi toát lên khí chất riêng. Khi đi ngang qua thùng rác, cô tiện tay dập tắt điếu thuốc rồi thong thả buộc tóc, đứng trước mặt Thương Trạch Uyên, đưa tay ra.

Thương Trạch Uyên nhếch môi cười cợt, nhưng vẫn rất hợp tác đưa mũ bảo hiểm vào tay cô. Hai người lần lượt lên xe. Trước khi đi, Trình Thư Nghiên ôm eo anh, quay đầu, cúi mắt nhìn cô gái kia rồi nói "Vậy bọn tôi đi trước nhé?"

Vừa dứt lời, chiếc xe đã vọt đi.

Tâm trạng Thương Trạch Uyên rất tốt, anh tăng tốc rồi lạng đuôi vài lần.

Trình Thư Nghiên vỗ vai anh bảo dừng lại. Anh không nghe. Cô bèn ghé sát tai anh hỏi "Anh không phải nói mình uống rượu rồi à?"

Tiếng động cơ xe lẫn với tiếng gió rít bên tai. Cô nghe thấy anh cười nói "Anh lừa cô ta đấy."

Trình Thư Nghiên cũng cười. Cô lại ôm chặt lấy vòng eo của anh rồi thả lỏng cơ thể tựa vào lưng anh.

Gió đêm ẩm ướt. Đèn neon bên đường nối thành một vệt dài trước mắt.

Mãi cho đến khi trời đổ mưa. Nước mưa tạt vào kính chắn gió, khiến đường trở nên khó nhìn. Giang Thành chỉ có mỗi cái này là phiền phức nhất, nói mưa là mưa ngay.

Thương Trạch Uyên giảm tốc độ, hỏi cô "Có cần tìm chỗ nào trú mưa không?"

Anh hỏi "có cần không" chứ không phải là trực tiếp dừng xe. Điều đó có nghĩa là vẫn có thể đi tiếp.

Trình Thư Nghiên không thích bị dính mưa. Lần duy nhất cô bị ướt là khi cô cãi nhau với bạn trong lớp, anh đã ra mặt giúp cô rồi đón cô lên xe. Hai người đều ướt sũng, trông rất thảm hại. Nhưng thực tế, cảm giác lúc đó rất tuyệt.

Rượu khiến cô phấn chấn, não bộ liên tục hưng phấn. Cô lười biếng bám vào người anh, nói "Không cần đâu."

Sau đó anh lại tăng tốc.

Vì trời mưa nên đường nội thành tắc nghẽn. Anh lái xe lên đường vành đai. Đêm xuống, sương mù dày đặc. Hai bên đường là những cây cổ thụ cao lớn và rậm rạp. Đèn đường màu trắng xen kẽ giữa các hàng cây, tỏa sáng trong màn sương và mưa phùn.

Tiếng động cơ xe vang lên trên con đường vắng vẻ, tốc độ không ngừng tăng.

Trời mưa đường trơn, tầm nhìn mờ ảo. Gió và mưa tạt thẳng vào mặt làm không khí trở nên loãng hơn. Mọi nguy hiểm rình rập cùng với cảm giác ngột ngạt nhẹ nhàng đều k*ch th*ch các giác quan. Adrenaline tăng cao, tim đập nhanh hơn. Cô không hề cảm thấy căng thẳng mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Họ luôn có sự ăn ý, ngay cả trong việc tìm kiếm cảm giác mạnh cũng vậy.

Sau đó, Trình Thư Nghiên đắc ý đến quên cả mình là ai, cô giang hai tay ra. Thương Trạch Uyên khẽ ngăn lại "Ôm chặt vào, đừng nghịch nữa."

Nghe có vẻ rất nghiêm túc.

Trình Thư Nghiên là một người mạnh mẽ, không thích ai quản mình. Nhưng Thương Trạch Uyên tốt ở chỗ anh hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt và rất nuông chiều cô. Chỉ khi ở trên giường anh mới chiếm thế chủ động. Và vào những lúc cô làm chuyện sai trái, anh mới dùng giọng điệu không thể chối từ để nhắc nhở và ra lệnh cho cô.

"Nằm xuống, d*ng ch*n ra, nâng cao lên một chút."

"Ngoan nào, đừng nghịch, không được."

Mỗi lời anh nói ra đều mang lại cho cô một cảm giác sung sướng khó tả. Cô rất thích nên ngoan ngoãn làm theo.

Đúng chín giờ, mưa dần tạnh, hai người đến đỉnh đèo. Thương Trạch Uyên tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để cả hai có thể ngắm toàn cảnh thành phố về đêm.

Sương trắng giống như một lớp vải lụa mờ ảo bao phủ cả thành phố. Xa xa có thể thấy ánh đèn lấp lánh như những vì sao.

Trình Thư Nghiên hít một hơi thật sâu đầy sảng khoái, nhìn ngắm cảnh đêm rồi vươn vai.

Thương Trạch Uyên châm một điếu thuốc. Cô thấy vậy thì tiện tay giật lấy. Anh cười rồi châm thêm một điếu khác. Sau đó, anh đùa cợt nhắc lại chuyện tối nay "Không phải em nói anh tìm bạn gái thế nào em cũng chẳng quan tâm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!