Trình Thư Nghiên thực ra rất không muốn dùng từ đó. Ngay cả khi đã sớm nhận ra vấn đề, cô vẫn cố gắng làm ngơ. Nhưng giờ mâu thuẫn đã nảy sinh, tiếp tục phớt lờ có thể sẽ dẫn đến những rắc rối lớn hơn.
Vậy nên cô đã hỏi như thế. Giọng điệu của cô rất thoải mái và tự nhiên.
Nghe vậy, Thương Trạch Uyên quay người lại, chống khuỷu tay lên lưng ghế, cười nhìn cô và đưa ra một câu trả lời còn thoải mái hơn "Tất nhiên là thích rồi."
Không thích thì có hôn cô không? Không thích thì có làm chuyện đó với cô không? Không thích thì làm nhiều lần như vậy rồi mà vẫn ngày nào cũng muốn ngủ với cô sao?
Anh mặt không đổi sắc liệt kê từng điều một. Trình Thư Nghiên nghe mà mím chặt môi "Thôi đủ rồi" cô cắt ngang. Cô biết rất khó để nghe được một câu nghiêm túc từ miệng anh.
Những câu hỏi như thế hỏi một lần là đủ. Nếu đối phương không trả lời, cô cũng sẽ không truy hỏi tiếp để tránh tỏ ra mình quá để tâm.
Thấy cô không nói gì, Thương Trạch Uyên lại chủ động lên tiếng "Hay là ý em là một loại thích khác?"
Anh thích đánh đố như vậy.
Trình Thư Nghiên lại nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi "Anh nghĩ sao?"
Gió biển thổi mạnh làm rối mái tóc đen trước trán anh suýt chút nữa che đi vẻ đùa cợt trong mắt anh.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Anh khẽ cười, rồi đột ngột cúi sát lại gần cô. Trình Thư Nghiên theo phản xạ lùi lại, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước. Khi hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh cúi mắt nhìn cô rồi nói "Em đoán xem."
Nói xong, anh tiện thể cắn lấy cây kẹo m*t trong tay cô.
Anh lại đẩy vấn đề về phía cô. Anh luôn như vậy. Lời nói không bao giờ rõ ràng, thái độ thì luôn mập mờ. Chẳng trách ngay từ đầu cô đã nghĩ anh là một tên trai đểu. Anh rất giỏi trong việc tạo ra sự mập mờ.
Trình Thư Nghiên lười chơi trò đoán chữ, bèn nói thẳng đáp án "Sự chiếm hữu."
"Ừm" Chắc chắn có điều đó, anh không thể phủ nhận. Anh ngậm cây kẹo m*t một bên rồi hỏi "Còn gì nữa không?"
"Không còn nữa" Cô lại lấy một cây kẹo m*t vị nho từ trong hộp ra, bóc vỏ và cho vào miệng "Và cũng không nên có gì khác."
Thương Trạch Uyên nhướn mày "Thế nếu anh nhất định muốn có thì sao?"
"Đừng gây rắc rối cho em" Cô liếc nhìn anh, nói thẳng "Hơn nữa cái tính chiếm hữu này của anh rất đáng ghét. Chúng ta đã nói rõ rồi, không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của đối phương."
Thương Trạch Uyên khẽ cười. Anh ngửa đầu dựa vào ghế nằm, lười biếng nói "Sự chiếm hữu có nghĩa là muốn độc chiếm em. Suy nghĩ này khó kiểm soát lắm."
Trình Thư Nghiên chỉ nghĩ anh đang tìm cớ cho hành vi của mình "Không kiểm soát được thì anh cũng phải nhịn."
"Sao, sợ anh gây rắc rối cho Chu Gia Dã à?"
"Anh biết là được rồi."
"Nhưng thực ra anh không nhắm vào Chu Gia Dã" anh nói.
Trình Thư Nghiên nhìn anh "Vậy anh nhắm vào ai? Em à?"
Trên ban công chỉ có một ngọn đèn màu xanh đậm, ánh sáng mờ ảo. Thương Trạch Uyên đang nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc mũi cao và đôi môi của anh tạo thành một bóng đen tuyệt đẹp trong bóng tối. Nghe cô nói vậy, khóe miệng anh cong lên, rồi anh cười và nói "Sao anh có thể nhắm vào em được, bé yêu."
Anh quay đầu về phía cô, đôi mắt hé mở. Anh trông rất lười biếng "Ý anh là anh không nhắm vào một người cụ thể nào cả. Đó có thể là Chu Gia Dã, cũng có thể là Vương Gia Dã, hay Lý Gia Dã."
"Tóm lại" Thương Trạch Uyên cắn vỡ kẹo, tạo ra tiếng giòn tan. Sau đó anh lấy que kẹo ra, ném về phía trước. Chiếc que được ném chuẩn xác vào thùng rác. "Nó phụ thuộc vào việc ánh mắt em dừng lại ở đâu."
Cách anh phân chia ranh giới cũng giống như con người anh, vừa kiêu ngạo lại vừa tự tin.
"Chẹp" Trình Thư Nghiên cau mày nhìn anh "Anh là đồ khốn nạn đúng không?"
Anh vẫn cười "Đây là lần đầu tiên em biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!