Chương 2: Hoàn Toàn Không Phải Kiểu Em Thích

Năm 2018, Trình Thư Nghiên mười chín tuổi.

Khi bạn bè đồng trang lứa còn nước mắt ngắn dài chia tay cha mẹ để bước vào giảng đường đại học thì cô lại theo mẹ

- bà Trình Huệ

- bắt đầu một cuộc di cư lớn từ Bắc vào Nam.

Hai mẹ con chẳng mang theo nhiều đồ đạc, tính cả cũng chỉ vài chiếc vali, đến mức chiếc xe bảo mẫu mà tài xế lái tới vẫn còn trống hơn phân nửa.

Trên đường đi, Trình Huệ thản nhiên buông lời như đang trò chuyện vu vơ:

"Giang Thành xa thật, lần này vào đây thì mấy món nữ trang, đồng hồ hàng hiệu đều bỏ lại hết ở biệt thự Bắc Thành. Tôi cũng chỉ mang theo đúng một cái túi."

Bà ta luôn thích dùng kiểu lời lẽ lấp lửng mà đầy chủ đích như vậy để tự dựng nên hình tượng người từng sống trong nhung lụa.

Tài xế không rõ có hiểu hết không, chỉ gật gù "Vâng, đúng là bất tiện thật."

Trình Thư Nghiên chẳng đáp gì, chỉ lặng lẽ lấy tai nghe ra rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời và biển hòa làm một xanh ngắt, lướt qua mắt cô như một dải lụa mượt mà.

Thực ra, giai điệu nhạc sàn đang vang lên trong tai nghe vốn chẳng hợp với con đường ven biển yên tĩnh ngoài kia. Nhưng nó lại có một tác dụng khác – cắt đứt hoàn toàn mọi lời nói xung quanh.

Mãi đến khi xe rẽ vào khu biệt thự rồi từ từ dừng lại trước một căn nhà riêng, cô mới chủ động tháo tai nghe ra. Cùng lúc ấy, tài xế cũng nhắc khẽ: "Đến rồi."

Hoa Châu Nhất Hiệu.

Khu biệt thự xa hoa nhất Giang Thành, giá nhà ở đây lên tới 200 nghìn tệ một mét vuông. Người sống trong khu này không giàu thì cũng quyền lực.

Trình Huệ đã tìm hiểu nơi này rất kỹ, mà Trình Thư Nghiên cũng dần biết được vài điều.

Cô biết "cha dượng mới" là người có địa vị, lại biết ông ta có một cậu con trai được nuông chiều từ bé. Thế nên, cô cũng hiểu rằng những ngày sắp tới của mình sẽ không dễ dàng – phải sống cẩn trọng, dè chừng từng bước.

Cánh cổng lớn từ từ mở ra, Thương Cảnh Trung đích thân ra đón.

Đó là một người đàn ông khá bảnh bao, dáng cao gầy, giọng nói trầm ổn và phong thái điềm đạm.

Ông ta ân cần hỏi han Trình Huệ sau chuyến đi xa rồi quay sang chào cô:

"Cháu là Thư Nghiên phải không? Chú nghe mẹ cháu nhắc đến cháu suốt."

Trình Thư Nghiên liền mỉm cười lễ phép "Cháu chào chú."

"Ừ, chào cháu." Thương Cảnh Trung cười rồi nói tiếp "Ngoài trời nóng quá, vào nhà ngồi cho mát."

Bước vào trong, Thương Cảnh Trung dẫn cô đi nhận phòng, sợ cô lạc đường. Ông cũng giới thiệu sơ qua bố cục ngôi nhà. Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, vừa đúng giờ ăn tối.

Bữa cơm được chuẩn bị rất chu đáo.

Bên chiếc bàn tròn gỗ sẫm màu đặt bốn chiếc ghế, hai người giúp việc đứng ở hai góc bàn, mỗi người đảm nhiệm phần riêng.

Khi ngồi xuống, Trình Thư Nghiên vô thức liếc nhìn chiếc ghế còn trống.

Thương Cảnh Trung giải thích: "Trạch Uyên bận việc ở trường, không về kịp, chúng ta ăn trước đi."

Cô gật đầu bình thản, nhưng trong lòng lại khẽ run lên.

Ánh nhìn đó cô thu lại rất nhanh, thậm chí con ngươi chỉ lệch đi một chút. Vậy mà vẫn bị ông ta bắt gặp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!