Chương 18: Ghen

Hai tuần sau, giáo viên công bố điểm bài tập nhóm.

Trình Thư Nghiên và Chu Gia Dã không nằm ngoài dự đoán, đạt điểm cao nhất khối.

Tống Hân Trúc còn vui hơn cả khi bản thân đạt điểm cao nhất nên nằng nặc đòi mời họ đi ăn.

Trình Thư Nghiên không muốn làm phiền Chu Gia Dã, nhưng anh nghe xong thì vui vẻ đồng ý, chỉ có điều nói thêm "Bữa tối nay tôi sẽ mời."

Sau giờ học, ba người cùng đi ăn lẩu.

Tống Hân Trúc và Chu Gia Dã vốn đã quen nhau nên trong bữa ăn với người quen, mọi người nói chuyện thoải mái hơn. Lúc đầu, họ trò chuyện bình thường, nhưng sau đó Tống Hân Trúc bỗng nhiên đùa "Chu Gia Dã, tớ thấy cậu và cô em Trình Nghiên của chúng ta rất hợp nhau đấy."

"Khụ…" Chu Gia Dã bị sặc, khuôn mặt trắng trẻo của anh đỏ ửng lên một cách rõ rệt, lan đến tận mang tai. Nhưng dù vậy, anh vẫn vội vàng nói "Nghe cậu nói vậy, tớ rất vinh dự. Nhưng lời này chỉ nên nói một lần thôi. Bạn học Trình là một cô gái ưu tú, không thể vì tớ cảm thấy vinh dự mà lại lơ là ý nguyện của cậu ấy rồi lấy cậu ấy ra làm trò đùa. Cậu thấy sao?"

"Oa" Tống Hân Trúc thật lòng cảm thán, "đúng là cao thượng."

Chu Gia Dã lại bị sặc lần nữa.

Trình Thư Nghiên quay đầu đi, khẽ cười.

Sau đó Tống Hân Trúc muốn đi uống rượu, rồi đi hát karaoke, nhưng Chu Gia Dã lại tỏ vẻ khó xử, nói rằng anh chưa bao giờ đi những nơi như vậy.

"Thôi vậy" Tống Hân Trúc tiếc nuối nói.

Anh là trai ngoan. Không những chưa từng đi đến các địa điểm giải trí, mà còn tuân thủ nghiêm ngặt giờ giới nghiêm của ký túc xá. Thế nên sau khi ăn xong, họ liền chuẩn bị chia tay.

Chu Gia Dã đứng ở phía trước gọi taxi, còn hai cô gái đứng sau chờ.

Tống Hân Trúc huých khuỷu tay vào Trình Thư Nghiên và nói "Này, tớ thấy cậu ấy có ý với cậu đấy, cậu có muốn…" Cô nàng cười gian với cô.

Trình Thư Nghiên chưa kịp mở lời thì có một người khác nói tiếp "Có muốn thì cũng phải để ngày mai đã."

Hai người cùng lúc nhìn theo tiếng nói, thấy Thương Trạch Uyên từ trong bóng tối bước ra. Anh mặc một bộ đồ đen, một tay xách mũ bảo hiểm, tay còn lại buông thõng tự nhiên. Trên cổ tay anh đeo một chiếc vòng dây đôi màu đen, còn ngón tay thon dài thì kẹp một điếu thuốc. Đốm lửa đỏ chậm rãi di chuyển theo từng bước chân của anh.

Khi đã đứng trước mặt hai người, anh dập tắt điếu thuốc rồi hất cằm về phía Trình Thư Nghiên và nói "Tối nay cô ấy phải về nhà với anh."

Đồng thời, Chu Gia Dã đã gọi được xe. Anh quay người lại, thấy có thêm một người thì không khỏi sững sờ.

Tống Hân Trúc giới thiệu "Đây là đàn anh Thương, anh trai của Nghiên Nghiên."

Chu Gia Dã mỉm cười "Em có nghe nói, chào đàn anh Thương."

"Ừm, chào cậu." Thương Trạch Uyên đưa mũ bảo hiểm cho Trình Thư Nghiên, rồi liếc nhìn về phía Chu Gia Dã một cái, sau đó gọi đúng tên anh "Chu Gia Dã."

Trình Thư Nghiên ngạc nhiên nhìn anh.

Thương Trạch Uyên mặc kệ, anh nói với Chu Gia Dã "Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa người đi trước đây."

Chu Gia Dã nói "Được, mọi người đi đường cẩn thận."

Thương Trạch Uyên không đáp lại, chỉ hờ hững giơ tay lên coi như chào rồi quay người, khoác tay lên vai Trình Thư Nghiên, giọng đầy ẩn ý "Đi thôi, em gái."

Anh lái một chiếc mô tô màu đen nhám. Anh lên xe trước, còn Trình Thư Nghiên trầm ngâm đội mũ bảo hiểm rồi cũng trèo lên theo.

"Ôm chặt vào" Anh nhắc nhở.

Trình Thư Nghiên làm theo, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách.

Thương Trạch Uyên liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, không nói lời nào, anh nhích xe về phía trước khiến cả người cô áp sát vào lưng anh. Anh không đi thẳng mà lại lái một vòng rồi đi qua trước mặt Tống Hân Trúc và Chu Gia Dã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!