Tuần đầu tiên của học kỳ, khi Trình Thư Nghiên trả ô cho Chu Gia Dã, cô bất ngờ nhận được lời mời lập nhóm từ anh: "Tôi đã báo cáo tình hình với giáo viên và muốn xin phép để chúng ta lập nhóm, cậu có đồng ý không?"
Trình Thư Nghiên gần như không do dự "Tất nhiên là đồng ý rồi."
Có thể hợp tác với sinh viên giỏi nhất khoa thì cô sẽ không phải lo lắng về điểm số nữa. Sau khi thảo luận đơn giản, mọi chuyện đã được quyết định.
Cả hai đều là những người nghiêm túc với việc học nên làm việc rất tập trung. Khi không có tiết, họ sẽ cùng nhau vẽ bài tập trong phòng vẽ, nếu có tiết thì hẹn nhau sau khi tan học.
Thương Trạch Uyên đến đón cô vài lần, và lần nào cũng thấy cô đi cùng với Chu Gia Dã. Hai người họ vừa nói vừa cười. Anh hiếm khi thấy cô có biểu cảm như vậy, điềm tĩnh, ôn hòa và không có chút phòng bị nào.
Thương Trạch Uyên bóp còi với cô nhưng Trình Thư Nghiên lại làm như không thấy, rồi vẫn như trước, chỉ chịu lên xe khi đã đến chỗ khuất mà không ai thấy.
"Em sợ cậu ta nhìn thấy sao?" Có một lần, Thương Trạch Uyên không nhịn được hỏi.
"Không chỉ cậu ấy" Trình Thư Nghiên hờ hững nói "Em sợ tất cả mọi người đều nhìn thấy."
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thương Trạch Uyên bị coi là một thứ gì đó không thể lộ diện. Không biết vì lý do gì, anh bèn "tách" một tiếng, cởi dây an toàn, rồi cúi người về phía trước, đè cô vào cửa sổ xe và hôn. Cô càng chống cự, anh càng dùng sức.
Lúc đó họ vẫn đang ở trong khuôn viên trường, và học sinh cứ đi lại nườm nượp bên ngoài cửa xe. Họ chú ý đến chiếc Porsche đang đỗ ở một góc nên không tránh khỏi tò mò và nhìn vào. Trình Thư Nghiên liếc thấy càng thêm căng thẳng, thậm chí lưng còn thẳng đờ. Thương Trạch Uyên biết rõ điều đó, nhưng anh lại cố tình trêu chọc một cách xấu xa.
Mãi cho đến khi cô cắn vào lưỡi anh, anh mới chịu buông tha.
"Nhẹ thôi, cắn rách rồi tối làm sao mà làm em đây."
Trình Thư Nghiên chửi anh "Đ* c*m th*."
Thương Trạch Uyên vui vẻ chấp nhận danh hiệu này, cong môi cười một cách thỏa mãn. Anh cài lại dây an toàn, khởi động xe, châm một điếu thuốc rồi mở mui xe.
Chiếc xe chạy chậm rãi trong màn đêm. Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng "Họ sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."
Trình Thư Nghiên liếc nhìn anh. Làn khói thuốc vừa nhả ra vấn vương quanh sống mũi cao, gió đêm thổi rối tung mái tóc. Vẻ ngoài lãng tử, thư thái ấy không thể che giấu được khao khát dữ dội và sự xấu tính đã bộc lộ trong đôi mắt anh ít phút trước.
Loại từ ngữ như "trông tử tế nhưng lại là súc vật" hay "Đ* c*m th* mặc quần áo" không còn gì phù hợp hơn để miêu tả anh.
"Chỉ cần anh không làm loạn" Trình Thư Nghiên quay đi, giọng điệu bình thản nhưng chắc chắn "thì không ai biết đâu."Vẽ một bức chân dung thì rất đơn giản, nhưng để đạt đến sự hoàn hảo thì lại rất khó. Để phát huy hết trình độ tốt nhất của mình, Trình Thư Nghiên và Chu Gia Dã đã thảo luận, điều chỉnh, sửa chữa nhiều lần, và mất cả một tuần mới vẽ xong.
Hai người đổi bản phác thảo cho nhau. Ngay khi cầm bức tranh của anh lên, Trình Thư Nghiên đã biết tại sao anh lại là sinh viên đứng đầu khoa.
Một tác phẩm rất tỉ mỉ, đến cả thần thái cũng được thể hiện một cách sống động.
Tiếp theo là tô màu. Họ lại cùng nhau vẽ thêm ba ngày nữa.
Vào ngày hoàn thành, Trình Thư Nghiên đưa tác phẩm cho anh xem và hỏi "Có chỗ nào cần sửa không?"
Chu Gia Dã nhìn một lúc rồi nói "Đợi chút."
Anh cúi xuống, cẩn thận pha một màu rồi cúi người, thêm vài nét lên bức chân dung của cô. Anh tô màu khá nhanh, nhưng mỗi nét vẽ trong lúc này lại rất tỉ mỉ.
"Xong rồi" anh đặt bút xuống, nói "Cậu xem đi, có thích không?"
Anh vẽ thêm lên tai cô một bông hoa nhỏ màu vàng, hồng và xanh lam, những màu sắc này không hề lấn át nhau mà hòa hợp với mái tóc cô, làm tăng thêm vẻ tươi sáng và sức sống.
Chu Gia Dã giải thích "Tôi thấy cậu thường tự tô màu bằng những màu có độ bão hòa thấp. Tóc thì màu đen, quần áo thì màu trắng, kể cả hôm cậu lên bục nhận giải, cậu cũng mặc một bộ đồ màu be đơn giản. À đúng rồi, tôi quên nói với cậu, hôm đó cậu nhận giải, tôi cũng có mặt ở đó. Tác phẩm của cậu rất xuất sắc, và hôm đó cậu cũng rất tỏa sáng."
"Việc thêm một chút trang trí là tôi tự tiện, có lẽ tính cách của cậu vốn dĩ khiêm tốn. Nhưng tôi chỉ cảm thấy ở độ tuổi của chúng ta thỉnh thoảng tỏa sáng một chút cũng không sao cả." Anh mỉm cười với cô.
Trình Thư Nghiên hơi sững lại.
Quả thật hiếm có cô gái nào sinh ra đã thích những màu như xám, đen, trắng, và cô cũng vậy. Phong cách tối giản của cô không thể tách rời khỏi những trải nghiệm trong quá khứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!