Là bạn bè?
Hay là đối tượng mập mờ?
Cô không muốn đoán, mà cũng không nên đoán.
Dù sao thì họ không nói chuyện tình cảm, chưa kể anh cũng đã hứa với cô rằng trong thời gian hai người bên nhau, anh sẽ không có hành động thân mật quá mức với người thứ ba. Chỉ cần không liên quan đến vấn đề sạch sẽ của cô thì mọi chuyện đều ổn.
Còn những thứ khác không liên quan đến cô.
Thương Trạch Uyên nghe điện thoại khá lâu. Khi anh quay lại, cả nhóm mọi người nhìn nhau rồi bắt đầu lẳng lặng bàn bạc. Mọi người đều tò mò về chuyện của anh, nhưng anh chàng này lại rất giỏi tung hỏa mù nên nếu anh không muốn nói thì rất khó moi được một câu từ miệng anh. Thế là họ liền chuyển những câu hỏi thẳng thừng thành một câu nói "Cửa hàng quần áo của Tiểu Uyển cũng ở gần đây, có thời gian thì đưa bạn gái cậu đến đó chọn vài bộ đồ mới nhé?"
Đối mặt với nhiều ánh mắt mong chờ như vậy, anh vẫn bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi nói "Không có bạn gái."
Quả nhiên là câu trả lời hoàn hảo.
"Đừng lừa chúng tớ nữa, lần trước cậu còn nói mất nụ hôn đầu rồi mà." Duệ Duệ không nhịn được nói.
Thương Trạch Uyên lắc ly cocktail trên tay, để đá hơi tan chảy và rượu cồn hòa quyện vào nhau. Anh không thèm ngước mắt lên mà hỏi ngược lại "Ai quy định cứ hôn là phải là bạn gái?"
"Không phải bạn gái thì là gì? Tình một đêm à?"
"Ai biết?" Anh cong môi cười "Có lẽ thế."
Nói xong, anh đặt ly rượu xuống bàn. Lúc nghiêng người, ánh mắt anh liền nhìn về phía Trình Thư Nghiên. Không biết câu nói "đồ tồi" này là dành cho ai.
Trình Thư Nghiên ăn một miếng dứa kẹp ô mai vừa chua vừa ngọt. Cô ngậm nĩa ở miệng cười gượng với anh.
Mọi người moi tin thất bại.
Tiểu Uyển liền khoác vai Trình Thư Nghiên, ghé vào tai cô và nói "Nếu cậu biết gì thì nhớ nói cho bọn tôi nhé."
"Được thôi" Cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nhướng mày và nói "Tôi sẽ giúp mọi người để mắt tới anh ấy."
Tất nhiên, đó chỉ là lời khách sáo. Họ không ràng buộc nhau nên cô tự nhiên cũng sẽ không can thiệp vào đời tư của anh.
Những chuyện xảy ra đêm đó chỉ như một gia vị nhỏ nhặt, và sau đó họ vẫn như trước đây, bí mật làm những chuyện chỉ có họ biết.
Thế nhưng cũng có chút gì đó không giống trước. Chẳng hạn như tần suất hôn đã giảm đi, hoặc là trừ khi có nhu cầu, cô sẽ không đến phòng của anh. Cô không chủ động trò chuyện với anh. Thời gian rảnh, cô chọn một mình hút thuốc, xem phim, đi học. Cuối tuần thì đi làm thêm.
Phần lớn là làm người mẫu cho các nhãn hàng hoặc dạy vẽ cho học sinh cấp hai, cấp ba. Đôi lúc thì mệt, có khi lại rất thoải mái.
Thương Trạch Uyên vẫn luôn không hiểu chuyện này. Dù sao thì số tiền cô tốn thời gian làm thêm cũng chỉ bằng một phần nhỏ số tiền anh có thể cho cô. Anh cũng đã từng nói sẽ nuôi cô và đưa thẻ cho cô, nhưng Trình Thư Nghiên không nhận. Cô im lặng mặc quần áo rồi đi thẳng ra mở cửa xe. Trước khi xuống xe, cô mới lên tiếng đáp lại "Thôi đi, em sợ anh phải nuôi nhiều người quá đấy."
Thương Trạch Uyên vẫn chưa hiểu ý cô, cũng liền mở cửa xe. Trình Thư Nghiên nghe tiếng, quay đầu lại, vừa đi lùi vừa vắt áo khoác lên vai, vừa vẫy tay với anh "Em vào trước nhé, phiền thiếu gia đợi một lát."
Đêm nay trăng sao sáng tỏ, ánh sáng xung quanh biệt thự lấp lánh rực rỡ. Lúc cô nói chuyện vẫn cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt và hàng lông mày lại có một sự xa cách mơ hồ. Giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt đất, nhìn từ xa thì dịu dàng tươi sáng, nhưng khi đến gần thì nó lại hóa thành băng sương.Mùa đông ở Giang Thành rất ngắn, ngắn đến nỗi người ta cứ nghĩ nó chưa từng đến.
Mới tháng Tư thôi mà nhiệt độ đã lên đến hai mươi bảy, hai mươi tám độ, và mọi người trên đường cũng đã thay đồ mùa hè.
Nhược điểm của việc thời tiết ấm lên chính là mưa nhiều, và Trình Thư Nghiên phải đón chào mùa mưa dầm mà cô ghét nhất.
Sắp đến giữa kỳ, giáo viên môn hội họa đã sắp xếp một bài kiểm tra, yêu cầu hai người một nhóm vẽ chân dung của nhau. Một người phác họa, một người tô màu, sau khi hoàn thành sẽ nộp cho giáo viên để chấm điểm. Điểm cá nhân cuối cùng sẽ là điểm trung bình của cả hai tác phẩm.
Vì mỗi người có một cách nhìn khác nhau về hội họa nên đây giống như một cuộc va chạm phong cách, liệu nó sẽ tốt hơn hay tệ hơn thì không ai biết sẽ tạo ra tia lửa gì.
Việc chia nhóm được thực hiện bằng cách bốc thăm trong bốn lớp. Trình Thư Nghiên không may mắn, cô bốc phải Đinh Thần, một cậu ấm nổi tiếng của lớp Bốn.
Nghe Tống Hân Trúc nói cậu ta gần như không đến lớp, sở thích là thay bạn gái, còn về nhân phẩm thì đương nhiên cũng chẳng ra gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!