Chương 14: Muốn Nhiều Hơn

Anh mang theo hơi lạnh ẩm ướt từ bên ngoài vào, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng đến cháy người.

Trình Thư Nghiên vừa ngủ dậy, đầu óc còn choáng váng, bị anh ấn vào tường hôn một lúc, chân cô đứng không vững. 

Cuối cùng cô khẽ rên vài tiếng, anh mới buông cô ra.

Ngực phập phồng, cô hít thở một lát rồi ngước lên hỏi "Sao anh lại về?"

Thương Trạch Uyên đáp qua loa "Muốn về thì về thôi."

Câu trả lời quá mơ hồ, nhưng Trình Thư Nghiên không có thời gian hỏi thêm. Tối qua sau khi bị Thương Trạch Uyên hỏi trong nhóm chat, Trình Huệ đã về nhà lúc ba giờ sáng. Giờ bà ấy cũng sắp thức giấc rồi. 

Sợ bị bắt gặp, Trình Thư Nghiên nói thẳng "Anh đợi em một chút, em đi rửa mặt đã." Rồi cô vội vàng vào nhà vệ sinh.

Hai người lén lút rời khỏi biệt thự, Thương Trạch Uyên đưa cô đi ăn trưa.

Trên bàn ăn, cô lại hỏi lại câu hỏi cũ "Tại sao đột nhiên lại về?"

Câu hỏi này, trên đường về, Thương Trạch Uyên cũng đã tự hỏi mình. 

Ban đầu, khi biết cô ăn sủi cảo đông lạnh một mình ở nhà, anh đã không nghĩ đến việc quay lại mà chỉ chuyển một khoản tiền cho cô. Chỉ đến khi nghe Trình Huệ nói Giáng sinh là sinh nhật của Trình Thư Nghiên, anh mới có ý định lập tức bay về nước.

Anh nhớ lại đêm đó, anh đã chụp đèn đường và cây thông Noel cho cô, nói nhớ cô, hỏi cô đang làm gì. Cô trả lời rằng đang ăn mì gói.

Lúc đó, Thương Trạch Uyên còn thấy lạ. Giáng sinh mà không đi chơi với bạn bè, sao lại ở nhà ăn mì gói? Trình Thư Nghiên chỉ đáp "Người phương Tây có phong tục của người phương Tây. Phong tục của em là Giáng sinh ăn một tô mì gói."

Đến lúc đó anh mới hiểu ra. Cô đâu phải ăn mì gói, cô đang ăn mì trường thọ mừng sinh nhật.

Thương Trạch Uyên không phải là người dễ dàng đồng cảm với người khác, hơn nữa, Trình Thư Nghiên luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối. Nhưng cũng chính vì thế, anh lại càng xúc động. 

Anh thực sự thấy cô gái này sống quá khó khăn. Nhớ lại cái ngày cô một mình lên sân khấu nhận giải, dáng vẻ lạnh lùng nhưng kiên cường, và cả sự hân hoan của cô sau khi anh đến ủng hộ. Thương Trạch Uyên không chút do dự, lập tức gọi người đặt vé máy bay và bay về nước ngay trong đêm.

Chỉ là những dòng suy nghĩ đó quá rườm rà, nên cuối cùng anh chỉ nói một câu "Anh không đành lòng thấy em yêu của anh chịu ấm ức."

Trình Thư Nghiên bị nóng vì nước canh, ngước mắt lườm anh, nói "Sến sẩm."

Thương Trạch Uyên cười.

Cũng được, tinh thần cãi lại vẫn còn.

Anh hỏi cô "Hôm nay định làm gì?"

Trình Thư Nghiên nói "Về nhà xem phim."

"Xem phim có hơi lãng phí thời gian không?"

"Vậy anh muốn làm gì?"

Thương Trạch Uyên nói "Anh đưa em đi một nơi hay ho, đi không?"

Xem phim chỉ là lựa chọn lúc buồn chán. Anh đã cố tình bay về để đưa cô đi chơi nên cô không có lý do gì để từ chối. Trình Thư Nghiên dứt khoát đồng ý "Đi."

Ăn cơm xong, Thương Trạch Uyên đưa cô đến một cửa hàng để thay quần áo, tiện thể mua thêm vài bộ cho mình. Khi thanh toán, cô mới phát hiện áo khoác và khăn quàng cổ của hai người cùng tông màu, đến phụ kiện anh chọn cũng rất hợp, trông như đồ đôi.

Cô chủ động hỏi "Nơi hay ho anh nói sẽ không phải là trò chơi thay đồ đâu nhỉ?"

"Đương nhiên không phải" Thương Trạch Uyên sửa lời cô "Đây chỉ là bước đầu thôi, gọi là năm mới khởi sắc mới."

Trình Thư Nghiên hiểu ra. Năm mới là phải thay quần áo mới. Trình Huệ không chú trọng mấy chuyện này, chỉ cần mặc được là đủ nên cô cũng vậy. Đã nhiều năm rồi cô không mặc đồ mới vào dịp năm mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!