Ngay từ đầu, khi Trình Thư Nghiên nhận ra anh muốn làm gì, cô cũng hơi lo lắng. Nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một là vì cô nghĩ dù có động chạm thật thì cô cũng không thiệt. Hai là cô biết Thương Trạch Uyên chỉ đang trêu chọc cô thôi.
Trình Thư Nghiên nghĩ thông suốt nên không phản kháng, cứ để mặc anh kéo. Đến khi tay cô sắp chạm tới, cô ngước mắt lên hỏi: "Em chạm thật nhé?"
"..."
Thương Trạch Uyên khựng lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ cau mày.
Thấy phản ứng của anh, Trình Thư Nghiên không nhịn được cười, đầy vẻ châm chọc.
"Chậc."
Dọa không thành lại bị trêu chọc ngược khiến anh có chút bực bội. Đặc biệt là khi cô cứ cười vào điểm yếu của anh.
Thương Trạch Uyên hít một hơi thật sâu và không nhịn nữa. Anh nắm chặt hai cổ tay cô, ép cô vào tường.
Hai tay bị giữ chặt, lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo. Ánh mắt cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn đã ập đến. Nụ hôn mang theo sự tức giận và chiếm hữu, giống như một cơn bão bất ngờ.
Đầu lưỡi anh tiến vào không một chút phòng bị. Anh hôn mạnh mẽ, đầy vẻ chiếm đoạt. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước vang lên. Hơi nóng và sự ngọt ngào quấn lấy đầu lưỡi khiến đầu óc Trình Thư Nghiên hoàn toàn trống rỗng.
Trong chuyện hôn hít, Thương Trạch Uyên quả thật có tài năng bẩm sinh. Chỉ sau vài lần thực chiến, anh đã trở nên thuần thục. Dù là nhẹ nhàng hay mạnh bạo, anh đều có thể nhanh chóng khuấy động cảm xúc của cô.
Đã là tháng Mười Hai, vậy mà cô cảm thấy như có một ngọn lửa bùng lên. Cảm giác lạ lẫm và rạo rực dần dần dâng cao.
Trình Thư Nghiên phải thừa nhận dù bị giữ chặt như vậy, cô vẫn rất hưởng thụ. Nhưng cô lại không thể thở nổi. Cô muốn né tránh, nhưng hai tay vẫn bị anh ghì chặt, cả người không thể lùi lại. Cô chỉ cần nhúc nhích một chút, anh lại siết chặt eo cô hơn.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng. Cô theo bản năng vặn vẹo.
Nhưng người trước mặt cô lại cứng đờ vì hành động đó. Trước đây khi đến lúc này, anh thường sẽ dừng lại kết thúc nụ hôn. Nhưng hôm nay thì khác, cô vừa mới khiêu khích anh điên cuồng nên anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Sau vài giây ngừng lại, Thương Trạch Uyên chọn cách tiếp tục. Và rồi, người trở nên cứng đờ lại là Trình Thư Nghiên.
Thương Trạch Uyên nhếch môi. Anh biết điểm dừng nên không đi quá giới hạn nữa. Anh lùi lại một chút, cúi đầu, tựa vào vai cô. Cô không dám nhúc nhích. Anh cố ý cười và hỏi cô "Cảm nhận được chưa?"
"..."
Trình Thư Nghiên im lặng.
"Bây giờ em còn dám chạm không?"
"..." Cô vẫn im lặng.
Cảm giác căng cứng không hề biến mất. Trình Thư Nghiên biết nếu tiếp tục trêu đùa, cô sẽ không thể kiểm soát được nữa nên cô hoàn toàn không dám làm gì thêm.
Thấy cô im lặng hồi lâu, Thương Trạch Uyên buông tay cô ra, đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn cô, hỏi "Sao không nói gì nữa vậy?"
Trình Thư Nghiên ngẩng đầu lườm anh "Thương Trạch Uyên! Anh bị b**n th** hả!"
Đôi mắt cô vốn đã mơ màng, đôi môi sưng đỏ và ướt át. Lúc này, cô cau mày trách móc anh lại trông như đang làm nũng.
Hiệu quả này còn mạnh mẽ hơn lúc nãy.
Ánh mắt Thương Trạch Uyên càng lúc càng sâu. Anh l**m môi, không nói gì, chỉ dùng một tay nâng cằm cô lên và lại hôn xuống.
Lần này, động tác rất nhẹ nhàng, tinh tế, như một cơn mưa nhỏ dịu dàng. Trình Thư Nghiên định chống cự, nhưng cô lại rất thích kiểu này của anh. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô khoác tay lên vai anh, chìm đắm vào nụ hôn.
Khi không khí đang nồng nàn, trong phòng bỗng vang lên một tiếng: "Thương Trạch Uyên, con đâu rồi?"
Môi nóng bỏng còn lưu lại trên miệng, nhưng ngay lập tức, Trình Thư Nghiên theo phản xạ đẩy anh ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!