Anh nói mà cứ như đang khẳng định: "Anh cứ ngỡ chúng ta đã tâm đầu ý hợp, anh thật sự muốn em. Chẳng lẽ em lại không muốn anh sao?"
Anh dùng thái độ yếu thế để thốt ra lời của kẻ săn mồi. Đây đúng là một chiêu phạm luật. Quả thật, anh quá giỏi trong việc mê hoặc lòng người.
Sau một hồi im lặng, Trình Thư Nghiên l**m môi rồi tổng kết tất cả những gì anh nói thành một câu: "Anh muốn tán tỉnh em."
Thương Trạch Uyên khẽ nhướng mày, sau đó nhếch môi cười mà không phủ nhận. Câu trả lời quá rõ ràng.
Thật trùng hợp, cô cũng nghĩ như vậy.
Trình Thư Nghiên bật cười, người cô đã tựa sát vào mép bàn, rồi cô thuận thế ngồi hẳn lên đó. Một tay cô chống lên mặt bàn, đặt ngay bên trong hai tay anh, ngón tay cô gõ nhẹ lên mặt bàn, vô tình hữu ý chạm vào mu bàn tay anh.
Thế rồi cô thấy mắt anh tối sầm lại. Ánh nhìn của anh trượt từ mắt cô rồi lướt xuống môi cô. Cô biết anh muốn làm gì.
Đúng như dự đoán, ngay giây tiếp theo, anh đột ngột cúi người lại gần. Trình Thư Nghiên liền dùng tay kia mò lấy chiếc bật lửa, "tách" một tiếng mở nắp, châm lửa rồi nhanh chóng đưa về phía anh nói: "Em chưa đồng ý cho anh hôn em đâu nhé."
Nụ cười của cô ẩn chứa chút tinh quái. Dừng lại đúng lúc này, rõ ràng là cô muốn khiến anh khó chịu.
Ngọn lửa ở ngay gần, nhưng Thương Trạch Uyên vẫn không hề nao núng. Anh nhìn cô, cười một cách bất lực. Anh đương nhiên biết cô có máu hiếu thắng, không bao giờ muốn chịu thua bất cứ điều gì. Ngay cả khi phản ứng hóa học giữa họ giống nhau thì cô cũng không chấp nhận trở thành người bị động trước sự tấn công dồn dập của anh.
Nhưng hiếu thắng thế này mà cũng áp dụng cả vào chuyện hôn nhau sao?
Anh ngập ngừng vài giây rồi hỏi: "Nếu anh nhất quyết muốn hôn thì sao?"
"Thì tóc anh chỉ có nước bị cháy thôi" cô vừa cười vừa lắc chiếc bật lửa trong tay. "Đại thiếu gia Thương chắc không muốn ngày mai đi học với mái tóc cháy xém đâu nhỉ? Anh không phải là người yêu cái đẹp nhất sao?" Nói xong, cô còn giả vờ đưa bật lửa đến gần ngọn tóc anh.
"Được rồi." Anh giơ tay lên, lùi lại một bước, biết khó mà lui.
Trình Thư Nghiên thấy vậy thì hài lòng. Nhưng vừa đóng nắp bật lửa lại, Thương Trạch Uyên liền tiến lên, vươn tay ra sau lưng cô.
"Anh làm gì đấy?" Vừa dứt lời, trước mắt cô bỗng tối sầm, chiếc đèn bàn đã bị tắt.
Và khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay ấm nóng của anh trượt từ mu bàn tay xuống ngón tay cô rồi từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng rút chiếc bật lửa ra khỏi tay cô.
Căn phòng không còn nguồn sáng, xung quanh trở nên mờ ảo. Nhờ ánh trăng, cô cảm nhận được anh đang đứng trước mặt, ánh mắt dán chặt vào cô. Hơi thở nóng bỏng của anh phả ra thoang thoảng.
Họ đứng rất gần nhau, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể túm lấy cổ áo anh.
Nhưng cô vẫn không động đậy.
"Bật lửa không dùng như thế này, bé cưng." Một lúc sau anh mới lên tiếng. Giọng nói của anh trầm bổng trong đêm, từ "bé cưng" anh nói rất nhẹ, như một sợi lông vũ vô tình lướt qua trái tim, mang theo một khao khát khó tả.
Trái tim vừa mới bình ổn lại bắt đầu đập loạn xạ. Trình Thư Nghiên vô thức nín thở. Cô không thể nói rõ mình đang hồi hộp hay mong chờ hơn, đến cả ngón tay cũng co lại.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "cạch". Ngọn lửa bùng lên, bóng đen trước mặt cô lại tiến sát. Ngay khoảnh khắc tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô nghe thấy anh nói: "Phải dùng như thế này."
Thế giới bên ngoài chìm trong bóng tối, chỉ có một nguồn sáng ở bên má cô. Cô nhìn thấy khuôn mặt anh ở rất gần, đôi mắt sâu thẳm và cả đôi môi đang nhếch lên. Ánh lửa như nhảy nhót theo nhịp tim cô chập chờn.
Anh lại gần hơn, hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
Lưng Trình Thư Nghiên cứng đờ. Cô không nói một lời nào. Sau vài giây ngừng lại, anh cúi mắt xuống và hôn cô.
Môi chạm môi, từ nhẹ nhàng đến sâu đậm. Anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, môi lưỡi quấn quýt, ấm nóng và mãnh liệt.
Vài ngày trước, lần đầu tiên họ hôn nhau sau khi uống rượu, Trình Thư Nghiên đã nghĩ "Cứ thế này đi".
Còn lúc này, anh một tay đỡ lấy eo cô. Cô bị hôn đến mức th* d*c, đầu óc quay cuồng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Trình Thư Nghiên nghĩ "Cứ thế này cũng được".
Hai tay cô vòng lên cổ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!