Chương 11: Em Không Muốn Anh Sao?

Khoảnh khắc môi chạm môi, Trình Thư Nghiên thầm nghĩ quả nhiên rất mềm. Kỹ năng hôn thế nào thì tạm thời cô chưa đủ sức để phân tích, điều quan trọng là lần đầu hôn mà anh không mạo muội đưa lưỡi vào, điều này rất có phẩm chất.

Đầu ngón tay anh xoa xoa sau gáy cô, nhiệt độ nóng bỏng nhưng môi anh lại hơi lạnh, mang theo hương rượu ngọt ngào. Mùi nước hoa của anh quẩn quanh mũi cô, cô nghĩ anh sẽ nồng nhiệt như vậy nhưng anh lại vô cùng dịu dàng.

Đầu tiên là chạm nhẹ, sau đó là ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng xoay chuyển, tỉ mỉ phác họa, từ từ thưởng thức. Hơi thở quấn lấy nhau triền miên. Như cơn gió tháng năm nhẹ nhàng và dịu dàng lướt qua d** tai và chóp mũi khiến tâm hồn cũng hơi ngứa ngáy.

Máy sưởi vẫn hoạt động,  ánh sáng đỏ từ lò sưởi giả chiếu vào giữa hai người như thể có một ngọn lửa thực sự đang bùng cháy. Từ say đắm trong gió đêm đến ngọn lửa lan tỏa chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Hơi thở cô dồn dập hơn, lực đạo của anh cũng mạnh hơn một chút, cơ thể không kiểm soát được mà dính sát vào nhau. Cho đến khi lý trí sắp bị chiếm đoạt, anh đột ngột buông tay ra.

Một luồng không khí trong lành ùa vào, cả hai hít thở dồn dập.

Trình Thư Nghiên đã quay mặt đi, còn Thương Trạch Uyên thì vẫn nhìn cô rất lâu.

Anh thấy lồng ngực cô phập phồng nhẹ, đôi môi cô đỏ lên, đôi mắt thấm chút men say và hơi nước, đẹp như những quả ngọt màu sắc tươi tắn, căng mọng và có vị chua ngọt.

Anh muốn tiếp tục nhưng vẫn không động đậy. Anh đặt một tay lên lưng ghế, dựa vào đó, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô. Anh nghĩ có thể là một cái tát, có thể là một ly rượu lạnh hất thẳng vào mặt.

Nhưng một lúc sau, Trình Thư Nghiên chỉ liếc nhìn anh, vô cùng bình tĩnh và thản nhiên để lại một câu "Em đã nói là em nên về rồi."

Rồi cô thực sự bỏ đi.

Một màn trêu chọc đến thật mạnh mẽ và cũng kết thúc trong chớp nhoáng. Không khí dần trở nên lạnh hơn, Thương Trạch Uyên thở ra một hơi dài.

Chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt anh theo bản năng nhìn xuống. Anh cũng đắp một chiếc chăn mỏng, ngay lúc này có một chỗ phồng lên rõ rệt trên chiếc chăn màu xám.

"… Chậc." Thương Trạch Uyên nhíu mày.

…..

Trình Thư Nghiên vừa ra khỏi phòng tắm thì nhận được tin nhắn WeChat của Thương Trạch Uyên.

Thương Trạch Uyên: [Ngủ chưa?]

Cô không trả lời, trực tiếp tắt màn hình.

Không chỉ tối đó mà cả ngày hôm sau đi học, cô cũng không đợi anh mà dậy sớm đi trước.

Rõ ràng nụ hôn đêm qua là kết quả của một phút bốc đồng. Nụ hôn đó có sự đồng ý ngầm của cô nên trong khoảnh khắc anh hôn, cô đã không kháng cự. Tất nhiên, cô cũng sẽ không tát người ta chỉ vì nổi hứng nhất thời. Cô không làm những chuyện đổi trắng thay đen như vậy.

Sự thật là anh đã say và cô cũng vậy, cả hai đều tận hưởng khoảnh khắc đó. Tình huống này khá rắc rối và cũng rất lúng túng. Để tránh những rắc rối tiếp theo, tốt nhất là họ không nên ở riêng với nhau và cũng không nên nói chuyện. Giống như hai loại chất lỏng không hòa tan được trộn lẫn với nhau, sau khi lắc đều, cần phải để yên một thời gian mới có thể trở lại như ban đầu. Tương tự, họ cũng cần thời gian để lấy lại lý trí.

Trình Thư Nghiên chọn cách làm lạnh mối quan hệ này.

Nhưng thật kỳ lạ, ngay khi cô quyết định tránh mặt anh và tự làm mình nguội đi thì anh lại xuất hiện với tần suất nhiều hơn trước. Dù là chính anh hay chỉ là tên của anh.

Có lẽ vì việc anh nhuộm tóc xanh là một tin tức lớn trong trường, Trình Thư Nghiên gần như đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người bàn tán về anh.

Cô đi ăn ở căng tin, bàn bên cạnh đang nói về cách ăn mặc của anh.

Cô đi siêu thị mua nước, cô gái đứng trước đang lướt xem bài đăng hot về anh.

Ngay cả khi cô vào lớp, cũng có bạn học hỏi cô về tình hình gần đây của Thương Trạch Uyên.

Đầu cô sắp nổ tung vì nghe tên anh quá nhiều.

"Xin lỗi, tôi và anh ấy không thân lắm." Sau khi lại từ chối yêu cầu tặng quà và xin số điện thoại, Trình Thư Nghiên kéo Tống Hân Trúc nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Buổi chiều có một tiết thể dục. Sau khi tập xong, cả hai ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!