"Anh chưa từng coi em là em gái."
Câu nói này có thể có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Dù tốt, xấu, hay chỉ là trêu chọc, Trình Thư Nghiên cũng lười đoán. Sau một thoáng im lặng, cô cũng đáp trả lại một cách lịch sự: "Tất nhiên, em cũng không coi anh là anh trai."
Nói rồi, cô tiếp tục cúi xuống ăn miếng củ cải.
Cô vẫn luôn như vậy, người khác cho gì, cô trả lại nấy, không muốn để mình thua thiệt dù chỉ là một câu nói. Cô vừa nghiêm túc lại vừa không nghiêm túc.
Thương Trạch Uyên từ từ nhếch môi.
"Em thú vị hơn anh nghĩ" anh cười nói.
Câu nói này khiến Trình Thư Nghiên ngước mắt lên. Cô biết Thương Trạch Uyên có hứng thú với cô, vì anh luôn nhìn cô với ánh mắt dò xét và đầy trêu chọc. Nhưng miễn là không có ác ý, Trình Thư Nghiên không hề bài xích sự tò mò này. Cô biết rất rõ những trải nghiệm và quá khứ phong phú của cô quả thật đáng để người khác tò mò.
Nhưng sự quan sát không phải là một chiều. Trong khi anh quan sát cô, cô cũng đang quan sát anh. Và cô không thể phủ nhận: "Anh cũng không nhàm chán như em tưởng" cô nhận xét về anh.
Mưa rơi xối xả, hạt mưa lộp bộp trên mái hiên rồi chảy thành dòng.
Thương Trạch Uyên nhìn cô cười, cô cũng không quay đi.
Mái tóc dài của cô được hơi ấm cơ thể làm khô một nửa. Gió thổi bay những sợi tóc ẩm ướt, che khuất đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô. Khi những sợi tóc bay lất phất trước mắt, đôi mắt như sương khói của cô chập chờn không thể nhìn rõ.
Vài sợi tóc sắp chạm vào miếng củ cải trên que tre của cô. Thương Trạch Uyên giơ tay ra hiệu. Trình Thư Nghiên một tay cầm bát canh, một tay cầm que tre, không rảnh tay để gạt tóc nên cô theo bản năng nghiêng mặt sang một bên. Anh tự nhiên giúp cô vén tóc ra sau tai. Bàn tay hơi lạnh của anh chạm vào d** tai còn lạnh hơn của cô.
Cảm giác và mùi hương có thể gợi lại ký ức. Cô ngửi thấy mùi hương gỗ đó, rồi chợt nhớ đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và vòng eo săn chắc, thon gọn của anh khi cả hai cùng đi xe dưới mưa.
Đã năm giờ chiều, bầu trời xuyên qua những đám mây đen hiện ra một chút màu xanh đen mờ ảo. Trời dần tối, chỉ có ánh đèn phía sau họ là sáng.
Những hạt mưa rơi xuống những vũng nước nông sâu, bát oden còn lại một chút nước canh được đặt sang một bên. Chiếc chăn từ vai cô tuột xuống, Trình Thư Nghiên lại đưa tay kéo chặt.
"Em có cảm thấy không?" Thương Trạch Uyên đột nhiên cất lời.
Trình Thư Nghiên lại quay đầu nhìn anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh trở nên vô cùng rõ ràng trong ánh hoàng hôn mờ ảo.
Có một khoảnh khắc gió dần ngừng lại. Cô nghe thấy anh nói: "Thật ra chúng ta rất hợp nhau."
Trình Thư Nghiên im lặng một lúc rồi khẽ cười.
Cô khẳng định anh là một tay chơi tình ái chuyên nghiệp, lúc nào cũng giăng bẫy chờ đợi con thỏ trắng sa vào. Đáng tiếc là cô cũng chẳng phải dạng vừa.
Trước đây, cô hoặc sẽ lườm nguýt, hoặc sẽ nói kháy lại. Nhưng hôm nay, cô lại có hứng thú lạ thường. Cô khoanh tay, nghiêng đầu, nhếch môi hỏi anh "Thế thì sao?"
Hợp nhau thì sao? Vậy chúng ta nên có những gì tiếp theo?
Chỉ với ba từ, cô đã ném lại câu hỏi cho anh.
Thương Trạch Uyên vẫn mỉm cười.
Một cảm xúc nào đó đang lan truyền mạnh mẽ xung quanh, cả hai giữ im lặng một cách đầy ăn ý.
Thế nhưng, tiếng còi xe của tài xế lại vang lên đúng lúc này. Cuộc trò chuyện đành phải kết thúc tại đây một cách tự nhiên và không có thêm diễn biến nào.Ngày hôm sau là cuối tuần.
Khi Trình Thư Nghiên xuống ăn sáng, Thương Trạch Uyên không có ở đó. Nghe người giúp việc nói rằng anh bị cảm lạnh và đang nghỉ ngơi trong phòng.
Cô gắp một miếng há cảo, không khỏi nghĩ thầm thiếu gia vẫn là thiếu gia, cùng dầm mưa mà anh lại đổ bệnh trước.
"Thư Nghiên này" Thương Cảnh Trung đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!