Chương 1: Tái Sinh

Giữa mùa hè tháng Bảy, trời mưa liên tục mấy ngày liền. Cả thành phố bị hơi nước ẩm ướt bao trùm, nhìn đâu cũng chỉ thấy mờ mịt như phủ sương.

Trên ban công, Trình Thư Nghiên tựa vào lan can hút thuốc.

Tiếng mưa rơi tí tách, nước mưa theo mái nhà nhỏ xuống, bắn trúng ngón tay đang kẹp điếu thuốc của cô. Thư Nghiên đưa tay lên miệng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra. Khói trắng hòa vào làn sương mù, cuồn cuộn bay lên như tấm lưới dày đặc, phủ trùm trước mặt.

Không khí loãng, nặng nề và dính rít.

Trong lòng lại càng bức bối.

Điện thoại trong túi rung không ngừng. Cô cau mày, lấy ra xem.

3:05 chiều, Giang Di nhắn:

[Họa sĩ Trình đại nhân, còn ru rú trong nhà à?]

3:06, Giang Di lại gửi:

[Tối nay chị mời em đi uống, đi không?]

4:30, Giang Di tiếp tục:

[Trình Thư Nghiên! Em lại không trả lời tin nhắn của chị!]

4:41, lại thêm một tin:

[Lúc bí ý tưởng thì nên đi uống chút gì đó. Biết đâu cảm hứng lại đến. Chờ tin em đó nha.]

Thư Nghiên khẽ giãn lông mày.

Sắp tới hạn nộp bản thảo, mà cảm hứng thì cạn kiệt khiến cô cực kỳ lo lắng. Đúng là cần tìm cách xả stress.

Cô gõ nhanh một chữ: [Đi.]

Vừa cúi mắt xuống, cô mới để ý nền nhà toàn mẩu thuốc lá.

Cứ hút nữa chắc chết mất.

Thư Nghiên dứt khoát đi tắm, thay đồ. Lúc ra khỏi nhà, cô do dự vài giây nhưng vẫn không mang ô

- phiền phức.

Hai người ăn tối xong, đến quán bar lúc tám giờ.

Bar hôm nay mới khai trương, trang trí còn rất mới.

Vừa ngồi vào chỗ, Giang Di đã gọi một chai rượu gần sáu mươi ngàn.

Thư Nghiên quay sang nhìn cô:

"Chị bị gì vậy?"

Giang Di cười hì hì:

"À! Quên nói, bar này của bạn chị. Ủng hộ nó một chút."

Vừa nói, chị ấy vừa giơ ly lên hướng về tầng hai.

"Ừm." Thư Nghiên gật đầu. Giới nhà giàu ủng hộ nhau luôn đơn giản và thẳng tay thế đấy. Cô nói trước:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!