Trong phòng Tô Bảo, Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Tô Bảo, Tô Bảo thì co ro trong vòng tay của bà cụ Tô.
Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp chết, phản ứng có chút căng thẳng, Tô Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt Tiểu Ngũ.
Thấy Tô Bảo dần bình tĩnh lại, bà Tô nói: "Tô Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Tô Bảo không sai.
"Ông Tô cũng nói: "Đúng! Tô Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
"Bà Tô nói tiếp: "Tô Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!"Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.
Đây là lần đầu tiên Tô Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: "Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!"Hai lão nhân sửng sốt, rồi bật cười.
Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Tô Bảo và Hạnh Hân, không thể không cau mày.
Hắn đứng ở cửa nhìn Tô Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.
Nhìn thấy Tô Tử Lâm đến gần, hắn trầm giọng nói: "Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi.
"Khi Vệ Uyển mới gả đến, tuy hai người không có quan hệ sâu sắc nhưng cũng đã có với nhau một đứa con trai là Tô Tử Hi, vì vậy vẫn được coi là ổn.
Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.
Vì sự mất tích của cô em gái Tô cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.
Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: "Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng.
"Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.
Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những "câu kinh khó đọc thuộc lòng", anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.
Anh nói: "Chú tự lo đi.
"Hai người nhìn sang phòng của Tô Bảo, tiểu gia hoả đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận tên của mình.
Bé nói: "Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê.
Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy tôi đặt tên cho Tô Bảo là Tô Bảo.
" (ai hiểu không, chứ tui hông hiểu!!!!!)Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hò đã nguyên văn lời mẹ nói.
Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: "Tên của Tô Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Tô Bảo cũng họ Tô, được không?"Tô Bảo vui vẻ gật đầu.
Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.
Tô lão gia cười nói: "Tô có cái gì hay nhỉ?"Tô Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: "Tô Tiểu Bảo!"Mọi người không nhịn được cười.
Tô Nhất Trần bước vào nói: "Gọi là Tô Tô đi"Bà Tô lắc đầu, "Không ổn, nghe giống như Chú vậy.
"(Tô trung tiếng Trung là "Su", nghe giống chữ "chú")Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.
Bà Tô lại hỏi: "Tô Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?"Tô Bảo suy nghĩ một chút: "Phải không? Mẹ nói Tô Bảo ra đời vào ngày ra khỏi cuộc đàn áp của 315.
"Mọi người dừng lại, 315! Là một tuần sau! Một tuần sau, Tô Bảo sẽ tròn bốn tuổi.
Bà Tô nói: "Thật tuyệt.
Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Tô Bảo và mua cho Tô Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Tô Bảo có thể dùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!"Tô Bảo ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Có thật không ạ?"Bé cũng có thể có một chiếc bánh kem lớn, trước đây bé chưa bao giờ có! Thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô bé, bà Tô không khỏi hỏi: "Trước kia Tô bảo đón sinh nhật cùng ai?
Tô Bảo lắc đầu: "Tô Bảo không có sinh nhật, ba nói không có thời gian, dì nói lúc mang thai nhìn thấy bánh kem sẽ nôn! "Bé cố gắng cẩn thận nói với ông bà rằng bé chỉ muốn một chiếc bánh nhỏ thôi cũng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!