Nửa tháng sau,
Sương chiều đã dần buông, giương mắt lên nhìn, ánh hoàng hôn đã dần lặng, buông mình trên đỉnh Ngũ Nguyệt Minh, nhìn bốn phía từng cây cột được chạm trổ tinh xảo, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu, một nơi hào hoa xa xỉ, mái nhà cong, chạm phượng, đôi mắt làm bằng Dạ Minh Châu Bắc Hải đợi đến đêm càng phát ra ánh sáng long lanh, bầu trời dần tắt sáng, xa xa nổ lên từng âm thanh vang rền, sấm sét kéo đến, mây đen quần vũ, báo hiệm điềm xấu, hoàng thành trở nên nguy hiểm.
Bên ngoài sấm chớp rền vang, nhưng ở Ngũ Nguyệt Minh chỉ xem như kiến gãi chân hổ, mưa bắt đầu rơi, không báo trước phủ trắng xóa, lộp độp, tiếng rơi đinh tai nhức óc truyền đến, làm cho người khác muốn không chú ý cũng nhịn phải lắng nghe từng chút một.
Ba tiếng chớp xé toạt bầu trời đen kịt, mưa ban đầu đã nặng hạt nay còn nặng hơn, bầu trời lúc đen lúc sáng, gió mạnh thổi cuốn bay tất cả, rũ xuống trên hành lang dài đen thẫm tối như mực là đèn cung đình bằng ngọc lưu ly nhẫn tâm bị vứt bỏ trên mặt tường, có cái vì trận cuồng phong không trụ được đành rơi vỡ vụn.
Phong Trì chợt mưa to, trên nóc nhà mưa rơi xuống ngói ầm ầm vang dội, qua nửa nén hương thôi mà nước đã đầy tràn ngoài sân, không còn phân rõ tam cấp có mấy bậc, nước từ mái nhà trút xuống đổ ầm ầm bốn phía đem trọn cả Ngũ Nguyệt Minh vây vào giữa.
Một thân váy màu xám tro, vải thô, kiểu dáng đơn giản được một bàn tay khéo léovén lên đi giữa hành lang chính đầy nước, trên đất từng vũng nước đọng, được nàng vội vã né tránh nhưng giầy thêu vẫn vô thức đạp trúng, ướt cả mắt cá chân. Nàng dừng chân, nhướng đôi mắt, hàng mi dài cong như liễu rũ xuốngthở dài, hai tay chống nạnh,: "Haizz, ngày nào không biết, tự nhiên lại có mưa to"
Nàng cầm khay trên tay, nhưng trống không, mưa tột nhiên tới, quá mức đột nhiên, nửa người đã bị dính nước mưa mà ướt, mới đi mấy bước liền gặp phải một ả nha hoàn khác ở Đông Cung.
"Lâu Nhi", nàng vội đâm đầu mừng rỡ kêu, Tịch Hề cảm thấy hết sước khó chịu nhưng hai chân đành phải đạp mấy vũng nước còn sót lại sau trận mưa, xông lên.
Nữ tử được gọi là Lâu Nhi năm nay vừa mới 14, 15 tuổi, nghe có người gọi liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt như trăng rằm, môi nhỏ đáng yêu cười "Tịch Hề".
Đôi tay đang nâng khay, bên trên có một chén dược đặc sánh, đen nhánh
"Ngươi mang đi đâu đấy?"
Lâu nhi nhìn sang hướng tay mình, đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có ai bèn đi tới bên cạnh Tịch Hề thanh âm đè thấp nói "Đây là cho thiếu gia."
Tịch Hề nghe nói, như có điều suy nghĩ, nhưng lại rất nhanh bỏ cái suy nghĩ kia đi, chỉ là một chén dược mà thôi.
"Nhanh lắm, chỉ nữa canh giờ thôi, ta đi một chút liền về". Lâu Nhi từ bên người nàng vượt qua, mới đi được mấy bước liền quay người lại cười nói "Nếu không ngươi ở đây đợi ta, một chút nữa ta và người cùng nhau trở về."
Tịch Hề vừa nghe Lâu Nhi phải đưa thuốc cho thiếu gia, vốn nội tâm có mấy phần tò mò, lại nghe nàng mở miệng nói đợi, liền hớn hở gật đầu, "Tốt, ta chờ ngươi".
Lâu Nhi đi thêm mấy bức, đi tới một gian phòng đen như mực, bên ngoài không có một bóng người, vốn ngoài cửa bình thường treo hai ngọn đèn, nhưng vì mưa cũng đã dập tắt, chỉ còn lại vỏ trống ướt sũng như giương mắt cam chịu số phận.
"Thiếu gia"
Nàng khẽ gọi, thanh âm hơi run, tay nắm chặt khay toàn là mồ hôi lạnh, Lâu Nhi bờ môi run rẩy, nàng nhìn chung quanh, ngón tay bấm vào nhau thật chặt gõ cửa, mơ hồ vì động tác gõ cửa mà khay đựng chén mặt nước khẽ động.
Bên trong, xác định không có đến một âm thanh.
Có tiếng loạt xoạt vang lên sau lưng, thình lình cành cây khô rớt, Lâu Nhi đột nhiên căng thẳng, run lẩy bẩy, bàn tay trắng nõn nà đẩy cửa đi vào.
"Ngươi dám.", giọng nói âm trầm, hơi khàn khàn được thốt ra.
Xung quanh tối đen như mực, nàng một cái gì cũng không thấy, nên không biết nên tiến hay lùi, mang theo âm thanh khiếp sợ, đứng nguyên tại chổ, đợi một khắc trôi qua nàng mới dám ngập ngừng mở miệng "Thiếu gia, nô tỳ ….. đến đưa thuốc……"
Toàn thân mỗi giây phút trôi qua cũng đều kéo dài đến cực hạn, chỉ cẩn một tiếng vang nhỏ cũng làm nàng hồn xiêu phách tán.
"Ha Ha……."
Bên tai rõ ràng nghe được tiếng nam tử hít thở, Lâu Nhi bưng khay tâm tình khiếp sợ, trên người mặc dù đã nhiễm mưa ướt hết nữa y phục nhưng mồ hôi vẫn không ngừng đổ ra.
"Tới đây…", một thâm âm cực uy quyền truyền đến, rõ ràng như vậy nhưng Lâu Nhi vẫn không ngừng kích động đứng im tại chổ, thanh âm mang chút hàn khí, lạnh như băng. Đánh đừng chút một vào trái tim, như rơi vào hàn băng ba ngàn năm, khiến cả người run lẩy bẩy.
Nàng hạ mắt xuống, không biết nên chạy đi đâu, mới bước tới một bước, cổ tay liều bị một bàn tay thật to nắm lấy, cả người lao đao ngã nhanh chóng bị bàn tay còn lại chế trụ, màn này thật làm Lâu Nhi tổn thọ, thiếu chút nữa dổ cả khay thuốc, bàn tay của nam tử kia lạnh như băng, so với người đã chết không có chút khác biệt.
Tịch Hề ở ngoài điện không ngừng nhìn xung quanh tiếm kìm bóng dáng nhỏ nhắn của Lâu Nhi, đợi đã hơn canh giờ, vẫn không thấy người đâu.
"Thế nào còn không ra?", nàng không khỏi có chút nóng nảy, mới chịu tiến lên phía trước, lúc này đã thấy cửa mở ra, bước ra là một người.
Bước chân có chút tập tễnh, là một lão bà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!