Chương 6: Chờ chết

Nói xong, nhìn về phía ngực mình xém bị nàng tập kích, nàng khẽ nghiêng đầu, băng vải còn chưa tháo ra, khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng hai mắt vẫn nhìn về hắn chằm chằm.

Huyền Hạo hai tay khoanh trước ngực, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân giống như điêu khắc, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn lại mắt nàng, cằm hơi nhếch, vốn là một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng trong mắt Tịch Hề, có thêm vài phần tàn nhẫn, có một loại người như thế, không cần nói, nhưng khí thế tỏa ra có thể làm mê hoặc người khác, làm cho người ta kiềm không được mà sợ hãi.

Mắt phượng hẹp dài, phát ra tia sáng...

Tịch Hề nhìn chằm chằm đôi mắt nam tử đó, hơi hơi nheo lại, nàng lui về sau vài bước, trong đôi mắt của hắn, khắc hẳn với ánh mắt tà ác của Điện Trạch, chỉ tùy ý nhìn, nhưng cũng làm nàng hoảng sợ.

"Ta tìm nhầm chỗ". Tịch Hề nhớ tới ước định ba ngày, cụp mắt, muốn tránh khỏi hắn.

Nhưng hắn không để nàng được như ý, phất tay áo, chân dài ngăn càn bước đi của nàng: "Tìm nhầm chỗ, ngươi đang tìm cái gì?"

Tịch Hề bất đắc dĩ, đành phải cúi xuống: "Hôm nay là đặc xá của Bắc Hoang doanh, ta chỉ đi ra một chút, rồi đi tới giữa sườn núi, mới phát hiện đã đi nhầm đường, không tìm thấy đường trở về"

"Thật không"

Bạc môi khẽ mở, ngữ khí âm nhu, cực mị, cực tà, thân ảnh cao lớn, che đi ánh sáng trên đầu nàng: "Muốn chạy trốn sao, còn chưa tìm được đường ra à?"

Tịch Hề nhìn về phía vách đá, địa thế hiểm ác, trong thời tiết lạnh lẽo cũng thật dọa người: "Ta biết, không phải ngài đã nói, sinh mệnh của chúng ta nằm trong tay ngài sao, ngài không buông, chúng ta làm sao có cơ hội sống sót mà ra ngoài?"

Nam tử từ chối cho ý kiến, nhìn mặt nàng đầy phẩn nộ, khẽ cười nhếch môi, ngữ khí vô tình: "Đúng vậy"

Lòng nàng trầm xuống, hiện ra sự tuyệt vọng: "Ba người chúng ta, không thể đồng thời ra khỏi Bắc Hoang doanh sao?"

Mặt nang mang theo tia hi vọng, nam tử nghiêng đầu, giọng nói kia, nàng cực kỳ quen thuộc, giống như ngữ khí ngày đó hắn ngồi trong kiệu mà nói: "Không thể", hắn dừng lại, sau đó nói thêm: "Ta nói rồi, ba người, ta chỉ giữ lại người năng lực nhất"

Nàng không nói gì nữa, người như vậy, cho dù câu xin hắn cũng không động lòng, Tịch hề vẫn thấy hắn chắn trước người mình, hai tay đưa lên đẩy chân hắn ra.

"Đi đâu?" Hắn nhìn nàng lướt qua mình, hơi trêu chọc nói.

Tịch Hề đi thẳng về phía trước, nhìn xuống, ánh mắt nàng sắc bén, sau đó quay lại nói: "Chờ chết". Nàng nắm chặt tay, bên kia là gương mặt tà mị của Huyền Hạo "Buông ta cho ta, ta về ngoan ngoan chờ chết"

Huyền Hạo đối mắt với nàng, hắn nhìn thấy mắt nàng lộ ra một tia sắc bén thông minh, sau đó thả nàng ra.

Lúc Tịch Hề đi xuống chân núi, hắn vén rèm lên bước vào trong kiệu.

Tích Linh đứng chờ, trong lòng không khỏi lo lắng, nàng mạo hiểm muốn bước lên, đầu vai đột nhiên bị người đè lại.

Nàng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, nàng vội vỗ vỗ ngực: "Mi Nhã, ngươi làm ta sợ muốn chết"

"Xuỵt!" Mi Nhã đem ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng, sau đó kéo Tích Linh ra sau tảng đá: "Tịch Hề đâu?"

"Đi tìm đường rồi" Tích Linh không quay đầu lại, mở miệng nói: "Đi nửa ngày rồi, sao còn chưa trở lại"

Mi Nhã ngẩng đầu, nhìn vách núi đen thui, nàng tựa vào tảng đá, suy sụp nói: "Tích Linh, nơi này là Bắc Hoang doanh, trừ bỏ Ngũ Nguyệt Minh, còn ai có thể mang ba chúng ta ra ngoài?"

Nàng quay đầu, ánh mắt uể oải.

Mi Nhã hiểu ý nàng, sau đó tiến lên nắm chặt tay nàng: "Tích Linh, ba chúng ta, xem ra ngươi là người nổi trội hơn cả"

Nàng khó hiểu, ngập ngừng mở miệng: "Mi Nhã?"

"Tuy rằng Tịch Hề nói, muốn cả ba chúng ta đều cùng ra khỏi Bắc Hoang doanh, nhưng nói dễ hơn làm? Mạng của chúng ta bị bọn họ nắm trong tay, cho dù muốn gì chúng ta cũng phải tự giết lẫn nhau." Mi Nhã đưa tay sờ soạng vào trong áo, một lát sau, mang ra một vật đặt lên tay Tích Linh: "Cầm lấy cái này đi"

Trong tay nàng là một bình sứ, hơi hơi nắm chặt, không yên lòng nên hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bạch ngọc lộ, thường ngày ta tích góp một chút ít quặng trong mỏ rồi đổi lấy với cai ngục" Mi Nhã nói, sau đó tiến đến nói nhỏ vào tai nàng: "Bọn họ nói, ở ngoài, nam nữ đều dung cái này"

Vẻ mặt Tích Linh hiện lên sự vui sướng, hai tay nàng thưởng thức bình sứ trong tay, mở miệng hỏi: "Vậy Tịch Hề có không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!