Edit: Thảo Trúc
Tịch Hề thở không ra hơi, lời chưa kịp nói đã nằm trong cổ, hơn nữa rất khổ sở.
Môi mỏng Huyền Hạo đặt lên môi nàng dây dưa triền miên không dứt, mùi tanh nồng nặc vây lấy, Tịch Hề định xoay đầu né tránh lại bị tay hắn nắm chặt, "Không được phép trốn tránh."
"Ngươi thả ta ra" Tịch Hề nửa người trên ngửa lên, nhìn sâu vào mắt Huyền Hạo.
"Mơ tưởng!" Huyền Hạo cắn răng nói từng chữ, xe ngựa chạy đến khúc gập ghềnh, xe lắc lư, hai người cứ như vậy ôm chặt cùng một chỗ. Gần đến Ngũ Nguyệt Minh, lòng Tịch Hề càng lạnh đi, tâm tình căng như sợi chỉ manh, nàng biết, Huyền Hạo sẽ không dể dàng bỏ qua cho những việc làm trước đây của nàng .
Qua một hồi lâu, bánh xe mới dừng lại, cách màn kiệu thủ vệ bên ngoài bẩm báo: "Bẩm Gia, đã đến."
Xe ngựa dừng lại, Tịch Hề nhân cơ hội lấy chăn gấm rơi dưới đất đắp lên người thừa dịp không ai để ý, nàng khép mắt lại nhảy ra ngoài xe ngựa, không do dự hành động này sẽ khiến bản thân bị thương? Không ngờ, mắt cá chân bị một đôi tay bắt lấy, dùng sức lôi trở lại, mặt Tịch Hề lộ vẻ tuyệt vọng, sau một khắc, cả thân thể bị hắn ôm ở trong khuỷu tay, cùng rời khỏi xe ngựa.
Màn đêm buông xuống, đám thủ vệ cùng nha hoàn thấy Huyền Hạo, rối rít cuối đầu, không dám nhìn lâu.
Đông Uyển.
Tiêu điều vắng vẻ, Huyền Hạo ôm Tịch Hề sải bước vào nội điện, vòng qua cẩm tú sau tấm bình phong, dùng sức ném nàng lên giường.
"Võ công là ai dạy nàng?" Huyền Hạo lấn người đè lên, chế trụ hai tay đang giãy giụa lung tung.
Tịch Hề không biết câu hỏi của Huyền Hạo có ý gì, nội tâm dâng lên cảm giác đề phòng, "Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ta muốn... " Huyền Hạo đột nhiên nắm bàn tay phải nâng lên, cúi sát người Tịch Hề, giọng nói mị hoặc có chút bất cần, "Phế đi, cắt đứt mơ mộng thoát khỏi nơi đây của nàng, chỉ cần là hy vọng của nàng, ta toàn bộ đều muốn cắt đứt."
Đè nén nội công, nội lực trong cơ thể xuyên thấu đè nén xuống tay Tịch Hề, Ánh mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi, năm ngón tay liều mạng nắm chặt lại, "Không được ..."
"Ban đầu, ta đã cho nàng một cơ hội thế nhưng nàng quyết tâm rời khỏi", mười ngón tay Huyền Hạo đan vào tay Tịch hề, kéo thẳng cánh tay làm nội lực tụ lại chờ phế bỏ hoàn toàn công lực của nàng, Tịch Hề tránh không thoát, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: "Đừng phế võ công của ta."
Thấy ánh lệ trong mắt nàng, Huyền Hạo gia tăng mấy phần công lực đem toàn bộ nội công của nàng phong kín lại, Tịch Hề yếu ớt nằm trên giường không nhúc nhích.
Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không, nội lực mất hoàn toàn, sau này nàng cùng phế nhân có gì khác nhau đâu?
Khóc một hồi nước mắt cũng cạn, nàng trầm ngâm ngước nhìn, bốn mắt chạm vào nhau, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay theo đó trượt vào bên trong. Tịch Hề nín thở, chỉ sợ Huyền Hạo làm càn. Bàn tay một hồi làm loạn cuối cùng dừng lại bên eo nàng.
Màu tím trong con ngươi dâng lên ánh dục vọng, bàn tay vây lấy nàng cuối cùng cũng dứt khoát rời đi.
Thân thể lạnh lẽo theo bản năng muốn co lại, hai vai lại bị Huyền Hạo đè ép, đôi tay chèn ép mở hai chân, kéo bỏ quần áo dư thừa đi, hai cơ thể không mảnh vải che thân, Tịch Hề giật mình vội vươn ra hai tay ngăn ở trước ngực hắn, "Hạo..."
"Câm miệng" nam nhân khom lưng, hôn lên đôi môi nàng đang run rẩy, gương mặt ửng hồng, khóe miệng lướt qua đuôi lông mày, đôi mắt, đến sống mũi, cuối cùng lần nữa cạy mở, trằn trọc đôi môi. Đột nhiên cảm nhận được sự dịu dàng, khiến trái tim Tịch Hề có chút xao động, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ hội trở về như trước kia, lòng Huyền Hạo có thể không hận nàng...
"Tịch Hề" đôi mắt đẹp lay động, Tịch Hề bỗng nhiên hồi hồn, bị hắn cắn rách khóe miệng một mùi tanh nồng truyền đến, Huyền Hạo nhếch môi, "Tối nay, ta muốn để cho nàng nhớ rõ nỗi đau này." Lời vừa dứt, thân thể cao lớn liền đè xuống, Tịch Hề chau mày, mười ngón tay bấm sâu vào đầu vai Huyền Hạo.
"Đau, thật đau..."
Huyền Hạo sắc mặt thâm trầm bất định, mỗi lần xâm nhập đều giống như đẩy nàng vào tận cùng, mồ hôi trên trán chảy xuống, toàn thân Tịch Hề đau nhức không dám động, chỉ sợ vừa động, toàn thân sẽ bị xé rách.
Đau sao?
Lại không biết, ai so với ai đau hơn.
"Ngươi..." Tịch Hề cắn môi, sắc mặt chợt tái nhợt lại ửng hồng, hai tay rơi xuống, nắm chặt cánh tay Huyền Hạo, "Ngươi, mau một chút." nàng chưa bao giờ biết, chuyện nam nữ lại có thể thống khổ đến mức như vậy.
"Không chờ được hay là không chịu nổi?" Còn chưa đi vào, cũng đã đau đến làm người ta hít thở không thông.
Tịch Hề vốn giãy giụa hai tay xuôi ở bên người, nàng không hiểu rõ, bản thân muốn phản kháng hay là không muốn phản kháng.
Cảm giác giống như là lăng trì, từng tấc một xâm chiếm rồi đẩy mạnh, đầu óc dần dần mơ hồ, sau một hồi dùng sức nàng thiếu chút nữa ngất xỉu, cánh mũi nồng nặc mùi máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!