Chương 47: Bị kiểm soát

Bên ngoài Thủy Nguyệt Động, trên cao, bên trong ánh nắng tươi sáng, bên trong thạch bích tạo thành vòng, huyền bí.

Băng dày ba thước, khí lạnh từ từ đẩy vào cơ thể, giống như nán lại một khắc cơ thể liền đông cứng, sơn động ẩn sâu trong núi, được cây cối rậm rạp che lại, rất khó phát hiện.

Sơn động to như vậy lại đầy thạch nhũ, bên ngoài băng phủ dầy quanh năm lạnh lẽo, Tịch Hề mặc thật dầy, đôi tay dùng sức đẩy ra nắp hòm quan tài bằng băng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ bừng, không gian xung quanh không ngừng tràn ra khí lạnh khiến nàng không tự chủ được mà co rúm lại hai vai, nàng cúi người, bên trong một nam nhân hai mắt nhắm nghiền, mặc dù đang hôn mê nhưng sắc mặt so với người bình thường không khác mấy, tiếng hít thở đều đều trong không gian nhỏ hẹp chậm rãi bật ra, Tịch Hề nhẹ nhàng giơ tay chạm vào lồng ngực nam nhân:

"Nếu huynh có thể tỉnh lại, ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui làm đủ chuyện còn bị người ta kiểm soát mất tự do."

Trong lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim vẫn còn đập, nàng nhẹ nàng vuốt hàng lông mày, gương mặt tuấn tú, hắn cứ như vậy mà ngủ, có thể tránh đi mọi phiền não, gương mặt cuối thấp xuống tựa vào ngực nam nhân, hắn toàn thân trần trụi, dưới thắt lưng có một tấm thảm mỏng miễn cưỡng che đậy đi phần nhạy cảm, hai mắt nhói đau, nàng không thể nào nghĩ đến hắn từng là một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nay lại rơi vào kết cục thế này.

"Ta không lừa muội, hắn không hảy ra chuyện gì." Lộ Thánh Tước đầu vai mang áo choàng đi tới.

Tịch Hề hai tay nắm lại thật chặt, hắn bây giờ có khác gì người đã chết, cụp mi cố gắng trấn tĩnh không để hắn thấy được cảm xúc, hai tay mang nắp quan tài đóng lại.

"Muội muốn mang huynh ấy rời đi."

"Rời đi."

Lộ Thánh Tước đưa mắt liếc xéo rơi vào cổ quan tài, thanh âm vững vàng:

"Muội so với bất kì ai đương nhiên hiễu rõ nhất nếu mang hắn ta rời khỏi hàng động này, không có hàn băng ngàn năm hộ thể, hắn sẽ sống không qua được mấy ngày."

Tịch Hề không nhìn được siết chặt hai vai, lạnh run cầm cập:

"Muội muốn đưa huynh ấy đi tìm Vân Tà y sư, tiếp tục thế này không phải là biện pháp"

"Thực ngây thơ."

Lộ Thánh Tước cất bước, sải vòng quanh quan tài:

"Muội cho rằng Vân Tà y sư là người có thể gặp là gặp? Hơn nữa một mình muội mang hắn rời khỏi đây, tám chín phần hắn sẽ chết nữa đường, chi bằng thay vì tốn công sức như vậy muội không trực tiếp giết hắn đi"

"Cửu Ca…"

Bàn tay nhỏ bé của Tịch Hề nắm chặt lại thành quyền, không thể không nhẫn nhìn cuối đầu:

"Muội chỉ nghĩ giúp huynh ấy tỉnh dậy, không nghĩ nhiều đến như vậy."

"Tịch Hề."

Hắn đứng trước quan tài, mở mười ngón tay thon dài chạm đến người nằm bên trong:

"Người này rốt cục cùng muội có quan hệ gì?"

Tịch Hề hai mắt nhắm lại, Lộ Thánh Tước thấy nàng mím chặt môi không nói cũng không cưỡng cầu, chậm rãi mở miệng:

"Vậy tại sao hắn lại biến thành như vậy?"

"Muội cũng không biết, đột nhiên trở thành như vậy, muội mang theo huynh ấy đi khắp nơi tìm danh y chữa trị, nhưng cuối cùng lại không có kết quả."

Tịch Hề mang áo choàng nắm chặt lại, hướng cửa động rời đi, đối với hắn nàng không muốn nhiều lời, Lộ Thánh Tước biết càng nhiều, sự khống chế đối với nàng lại càng sâu.

Hai chân đứng bên ngoài sơn động, nơi này nhìn lại núi non trùng điệp, ôm đồm vạn trượng, khắp nơi đều là đồi núi, ngay cả hoa dại cũng không biết tên, Tịch Hề nâng gương mặt nhỏ nhắn, ánh nắng cuối ngày lướt qua gò má, đưa mắt qua con ngươi dấy lên bao nỗi niềm, ở đối diện sơn động, nếu như bước qua ranh giới đó có thể trở lại được như xưa? Giữa bọn họ?

Đi một bước đã thành vạn dặm, Tịch Hề thở dài, chợt cảm thấy con đường phía trước mờ mịt.

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!