Chương 44: Sợ

Chốc lát, tên cầm đầu thấy Tịch hề bất động, một tay đẩy nàng sang một bên, rút quyển sách kia ra.

"Thả nàng ra". Thanh âm Huyền Hạo lạnh lùng, hai mắt bị màu máu đỏ tươi kia làm cho đau nhức.

Hắc y nhân che mặt lật qua lật lại, cuối cùng tìm thấy được ở giữa một tờ

danh sách được kẹp lại, sắc mặt hắn vui mừng, một tay cầm lấy nhét vào

trong ống tay áp, sau đó bắt giữ Tịch Hề: "Chờ cho chúng ta ra khỏi Ngũ

Nguyệt Minh, tự nhiên sẽ thả nàng ra".

Bất đắc dĩ, Tịch Hề đành

phải bị đẩy về phía trước lần nữa, gương mặt tuấn tú của Huyền Hạo lạnh

lẽo, bất đắc đắc dĩ tránh ra bên cạnh, để cho bọn họ đi ra khỏi tẩm

điện, ngoài viện, thủ vệ rối rít tiến lên ngăn chặn, lại nhìn thấy Tịch Hề bị uy hiếp nên không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Để bọn chúng

đi." Sau lưng, Huyền Hạo theo sát bọn họ bước ra, trầm giọng ra lệnh,

bóng dáng cao lớn dưới ánh trăng, lộ ra vẻ trác tuyệt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thả vũ khí trong tay xuống.

Hắc y nhân cầm đầu nắm lấy cánh tay Tịch Hề, đem nàng túm ra phía sau, hai

mắt ý bảo đồng bọn, một chưởng đánh vào Tịch Hề, mạnh mẽ đẩy nàng đi,

mấy người bọn chúng nhanh chóng nhảy lên mái nhà cong cong, hướng trong

bóng đêm chạy trốn.

Huyền Hạo tiện tay tiếp được nàng, nữ tử

trong ngực gầy yếu vô lực, Tịch Hề hai mắt đau nhức, thanh âm khô khốc

nói: "Xin lỗi, lại lần nữa, ta lại để chàng rơi vào tình trạng tiến

thoái lưỡng nan, nếu không phải bởi vì ta, danh sách cũng sẽ không..."

Ngón tay thon dài điểm nhẹ lên đôi môi nàng, bàn tay xé một góc áo, khẩn

trương đặt trên cần cổ nàng, thanh âm trầm thấp, ngón tay cái nhẹ nhàng

vuốt ve gò má của nàng: "Ta chỉ cần nàng, không nhớ sao?". Máu nóng ấm

áp theo miệng vết thương tràn ra, từng giọt máu đỏ tươi như hoa văn dính trên bàn tay Huyền Hạo, hừng hực khí thế, chói lóa cả mắt.

Tịch

Hề ngẩng đầu, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt lạnh lùng, đôi mắt ban

đầu hơi khép lại bỗng dưng trợn tròn, cách đó không xa, tên hắc y nhân

đang chạy thục mạng rời khỏi Ngũ Nguyệt Minh bị một mũi tên sắc bén bắn

trúng, "ầm" một tiếng, hắc y nhân té xuống mái nhà ngói lưu ly, gạch

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!