"Chậm đã " Đúng lúc này, Nguyệt Cơ gọi nha hoàn kia lại, nàng ta nhu thuận tiến đến thì thầm vào tai Lão Thái Quân "Nếu lúc này gọi Gia tới, lần trước người cũng nhìn thấy thái độ của Gia đối với nàng ta rồi đấy..."
Nàng ta mím môi, Lão Thái Quân quả nhiên quay đầu lại: "Ý của ngươi là?"
"Chúng ta để cho nàng trước tiên nhận tội, sau khi chuyện đã có kết quả, Gia cũng không thể làm được gì cả"
Lão Thái Quân suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu, "Ngươi nói không phải không có lý."
Gió lạnh sắc bén, thổi vào mặt đau đớn, hai tay bị xích sắt cố định trên vách tường, nơi này yên tĩnh không tiếng động, chỉ thấy thấp thoáng thân ảnh nửa người.
"Tát vào mồm là được!" Nguyệt Cơ chân đạp lên rơm rạ phủ kín trên mặt đất, nhìn thẳng vào Tịch Hề "Hôm nay, ta xem mồm ngươi cứng cỡ nào."
"Ngươi là thị thiếp của Thiếu chủ, theo lý thuyết, chúng ta cũng không có xung đột." Tịch Hề không giải thích được, trong này, tựa hồ có điều ẩn tình.
Nguyệt Cơ nuốt vào khẩu khí, khuôn mặt kiều diễm dưới ánh nến mờ nhạt đích hơi có vẻ ảm đạm, nàng ta cười lạnh một tiếng, tiến đến trước mặt Tịch Hề, nghiến răng nói rằng "Ta chính là không thích ngươi, muốn đối phó ngươi " Bàn tay nhỏ bé giơ lên vỗ vỗ vào mặt nàng "Gia cùng Thiếu chủ, đều là giống nhau đích, nữ nhân của Thiếu chủ cũng chính là nữ nhân của Gia."
Nhìn thấy gương mặt Tịch Hề hiện lên sự ngạc nhiên, nàng ta nhịn không được mà tát một cái tát vang dội: "Ta cũng từ nha hoàn đi lên, đối với ngươi không so cao thấp, hơn nữa, ngươi chính là một tiện tỳ". Nàng nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt Tịch Hề, bàn tay giơ lên muốn vung thêm một cái tát nữa, nhưng đột nhiên bụng lại bị đạp mạnh, làm cho nàng ta phải lui lại vài bước.
"A ——" Nguyệt Cơ trăm triệu không ngờ, cả người lảo đảo lui về phía sau.
Người bên cạnh đều đã cho lui xuống, vì vậy không có ai tiến lên hỗ trợ, Nguyệt Cơ hai tay ôm bụng mà cười, thật vất vả mỡi đứng vữngBởi bên cạnh mọi người quân đã bị khiển thối, vì vậy không ai có thể lên tiền hỗ trợ, nguyệt cơ hai tay ôm bụng , thật vất vả đứng vững " Ngươi dám đánh ta?"
"Đồng dạng là chủ tử, thân phận ngươi không thể tôn quý hơn so với ta." Tịch Hề mắt thấy nàng ta từng bước tiến lên, hai mắt hướng ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, canh giờ hẳn là không sai biệt lắm.
"Ta ngày hôm nay sẽ xé nát miệng của ngươi." Nguyệt Cơ thẹn quá thành giận, hai tay đè lại bụng, nàng ta ngồi xổm bên tường, trên trán toát mồ hôi lạnh.
"Thật không?" Hai tay bị chế trụ, nàng không khỏi nhếch miệng cười, ánh mắt đảo qua chậu than, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng ngời.
Nguyệt Cơ lập tức nhìn lại, ánh lửa đâm vào mắt, nàng ta nhìn thấy trong chậu than là một que hàn, nàng ta vịn tường đứng lên, bước vài bước tới chậu than. Tiếng cười ngoan lệ, ánh mắt xuyên thấu nhìn Tịch Hề, lưng dán vào tường, nhìn thấy ánh mắt nàng có chút sợ hãi và né tránh.
"Ha ha ha —— "
Một tay lấy que hàn từ trong chậu than ra, những đốm lửa nhỏ tỏa ra bốn phía, Nguyệt Cơ nắm chặt tay,, sau đó tiến lên.
"Ta cho ngươi mạnh miệng " Nàng ta cắn răng, hai mắt nhìn Tịch hề chằm chằm không tha "Ta muốn đóng một dấu trên mặt ngươi, ngươi sẽ không còn dung mạo xinh đẹp nữa, ta xem thử Gia cùng Thiếu chủ có thể liếc mắt tới ngươi nữa hay không?"
Que hàn nóng hổi tới gần, còn chưa chạm vào người, nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tỏa ra, Tịch Hề dán chặt ót vào tường, đôi mắt kiên nghị còn xen lẫn ý cười: " Trong lòng của ta có Gia, trong lòng của Gia cũng có ta, khuông mặt bị hủy thì thế nào? Có gan, ngươi cứ khóa miệng ta lại"
Nguyệt Cơ dừng lại, tay ở giữa không trung chậm chạp, không hề có động tác.
"Ngườinhư ngươi vậy còn muốn được sủng ái sao?" Tịch Hề cằm khẽ giơ lên " Trong lòng của Thiếu chủ không có ngươi, coi như ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ không thể bò lên trên chính vị —— "
"Không được nói, câm miệng cho ta!" Nguyệt Cơ gào thét, hai tay quơ quào lung tung, tay phải nắm que hàn cố sức đâm về phía trước.
Tịch Hề hai mắt nhìn chằm chằm động tác trong tay nàng ta, nàng bức bách chính mình tỉnh táo lại, lúc này, ra không được có một chút sai sót nào "Ta chết, Gia sẽ nhớ ta, nhớ mãi trong lòng không quên —— "
"Ta cho ngươi biết, ta sẽ để trong lòng Gia có ta, hừ, trong tim ——" Nguyệt Cơ thẹn quá thành giận, không chút nghĩ ngợi đem que hàn tiến về phía trước, hướng về phía ngực nàng cố sức đè xuống.
Đau đớn ập tới thiếu chút nữa làm Tịch Hề ngất đi, cũng tốt, vừa vặn rơi vào trước ngực nàng, xóa sạch ấn ký Hàng Long trên đó, môi dưới bị cắn tới bật máu, máu tanh theo khóe miệng tràn ra, hai tay nàng cố nén không động đậy, rất sợ xích sắt ràng buộc nơi cổ tay cứa cho bật máu. Hai gò má của nàng mồ hôi tuôn rơi, Tịch Hề ngẩng đầu, đau đớn nhìn lên phía trên——
Trên nóc nhà, một khối ngói lưu ly bị đẩy ra bên cạnh, dưới mặt nạ, lúc này, đoán không ra trên mặt hắn là thần sắc như thế nào, khóe miệng nguy hiểm của Lộ Thánh Tước khẽ nhếch, cùng nàng đối diện, ánh mắt khó nén khỏi kinh sợ, quanh thân lệ khí, càng thêm vận sức chờ phát động.
Tịch hề khép lại hai mắt, môi cắn chặt, nàng chỉ biết, Cửu ca làm việc, chưa bao giờ có tổn hại.
Vài canh giờ trước, Đông Uyển.
Nàng đang dựa trước cửa sổ, đang ở xuất thần, lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân lặng yên mà đến, nàng cũng không quay đầu lại, mở miệng nói "Cửu ca."
"Từ trước tới giờ, ban ngày muội không gọi ta, xảy ra chuyện gì?" Lộ Thánh Tước vài bước did tới bên cạnh Tịch Hề, nàng nhìn xung quanh, đem cửa sổ đóng lại rồi nói: "Mời vừa rồi ma ma tới thông báo, đêm nay muội sẽ đến Đông Cung thị tẩm"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!