"A ——"
Tịch Hề bị người ta dùng sức kéo lui trở về, trên cổ tay còn lưu mấy vết cào. Nàng xoay đầu nhìn lại, thấy Điện Trạch buông tay, hắn vừa đi đã quay lại.
"Không cần ngươi phải giả mù sa mưa"
Tịch Hề bò dậy, mang quần áo bị dính bùn đất phủi đi, mắt Điện Trạch mơ hồ nhìn mấy nha hoàn dưới hồ, không có ý định cứu giúp, mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Ta cũng vậy, không muốn cứu nàng"
Ở bên hồ, thủ vệ được Tích Linh gọi đến đang bắt đầu tìm cách cứu người. Tịch Hề thấy vậy lướt qua Điện Trạch, vừa cất bước lại bị hắn đưa cánh tay ra ngăn cản:
"Phải chăng những việc ta làm khiến người khác chán ghét?"
Tịch Hề nhìn Điện Trạch, cảm thấy đôi mắt kia rất nghiêm túc, dường như hắn rất để ý đến chuyện này, khóe môi nở nụ cười, âm thanh trong trẻo vang lên:
"Mặc dù làm cho người chán ghét, nhưng ta thật cũng không cảm thấy chán ghét"
Ánh mắt mơ màng ẩn chút sương mù vừa nghe câu trả lời bỗng sáng lên, lần đầu tiên hắn phải nhẫn nại để chờ đợi một câu trả lời như thế:
"Nếu đổi lại là người khác nói những lời vừa rồi, ta đã sớm cho chém đầu"
Tịch Hề suy ngẫm nội tâm Điện Trạch cũng không xấu, lúc nãy còn ra tay cứu nàng, ở Bắc Hoang Doanh hắn lấy tính mạng người khác làm trò tiêu khiển, hôm nay hắn lại lấy sự khốn khổ của người để đổi lại chút vui vẻ. Giống như người khác thật đau khổ hắn mới cảm thấy thỏa mãn.
"Vậy ta và người khác có gì không giống nhau sao?"
Tịch Hề mỉm cười thành tiếng, đi lại bên cạnh hắn.
"Không giống nhau"
Điện Trạch liếc nàng một cái.
"Không cùng một loại, ta hành hạ nàng, sẽ cảm thấy không vui vẻ"
Tịch Hề bước đi nghe được câu nói của ĐIện Trạch bỗng khựng lại, trên mặt hiện lên sự tức giận cùng kinh ngạc:
"Thiếu chủ, để mang lại niềm vui không nhất thiết là phải có được từ trên đau khổ của người khác"
"Vậy phải như thế nào mới có được"
Điện Trạch không hiểu, sắc mặt lộ ra sự do dự. Câu hỏi này đem lại sự khó khăn cho Tịch Hề, nàng cau mày rời khỏi vườn, trở lại Đông Uyển, câu nói của Điện Trạch vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng. Vui vẻ, đến tột cùng là làm sao có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ?
"Tịch chủ tử"
Đang trong vòng suy nghĩ nghe tiếng gọi khiến nàng giật mình, bên ngoài dồn dập tiếng bước chân, Tích Linh đang tựa vào cửa điện thấy người sắp đến vội bước ra đón.
"Doãn mama, có chuyện gì sao mà vui vẻ thế?"
"Ta đến là báo tin mừng"
Doãn ma ma lướt qua Tích Linh đi thăng vào rong đại điện.
"Tịch chủ tử, gia sai nô tỳ đến báo tin để người chuẩn bị, tối nay thị tẩm"
Ly trà trong tay lay động, nước trà nóng đổ trên mu bàn tay. Tịch Hề thấy Doãn ma ma tâm trạng vui vẻ đến báo tin, năm ngón tay cố gắng che dấu tâm trạng nắm chặt lại.
"Làm phiền Doãn ma ma đi một chuyến rồi, Tích Linh ban thưởng"
Tích Linh đưa một cây trâm bạc nhét vào tay Doãn ma ma, nhận được phần thưởng tâm trọng không tránh được kích động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!