Tên sát thủ cầm đầu vẫn không nghĩ tới Huyền Hạo lại không chút do dự vung kiếm, hắn cầm kiếm xông lên phía trước, lại nhìn xung quanh thấy đám thị vệ liều chết chống đỡ. Một tay giữ Tịch Hề tay kia cầm kiếm đáp trả, tay kia cố tình kéo nàng qua để chống đỡ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy bước chân cứng nhắc không di chuyển được, Tịch Hề tập trung tinh thần bỗng nhiên đem đầu từ phía sau đánh tới, hắn vội vàng né tránh nên tuột tay, Tịch Hề thoát khỏi trói buộc lập tức nhào qua bên phải, ý thức có việc không hay sắp xảy ra hắn vung tay chụp lấy lôi nàng trở lại, lập tức phát hiện từ eo tới chân không nhúc nhích, một điểm sắc bén nguy hiểm giống như lữa từ Hỏa Diệm Sơn đánh tới.
Trong đáy mắt chỉ còn nổi sợ hãi khi chính mắt thấy bản thân bị chẻ thành hai nữa.
Máu tanh đỏ thẫm, cực nóng vẩy vào Tịch Hề một tay nàng giơ lên để che chắn gương mặt trắng bạch vì sợ hãi, toàn bộ máu ấm áp dính lên cánh tay áo, tà áo trắng noãn bị nhuộm màu đỏ, loang lỗ nhìn như đóa mẫu đơn nở rộ. Ánh mắt nàng từ từ nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Chém giết giữa hai phe vẫn đang tiếp diễn, Tịch Hề chống đỡ thân thể , thủ vệ sau khi né tránh một đòn của đối phương lập tức đến bên cạnh nàng bảo vệ.
Cửu ca nói không sai, chỉ có nàng mới có thể bảo vệ chính mình, Huyền Hạo đã không chút do dự vung một kiếm kia, nếu không phải nàng trước đó cẩn thận đâm ngân châm vào người thích khách lúc nãy, thì bây giờ có thể người bị chẻ làm hai chính là nàng. Huyền Hạo không chút lưu tình, quả thật hắn chết đi cũng không có gì đáng tiếc.
Đứng dậy, mang bụi bẩn trên váy phủi sạch sẽ, cách đó không xa Huyền Hạo cầm kiếm đẩy nam nhân mặc hắc sa:
"Trở về nói cho Tam Vương Gia, muốn cái gì thì trực tiếp đến Ngũ Nguyệt Minh gặp ta mà lấy"
Người đàn ông mặc hắc sa nhìn xung quanh đầy hài cốt của đồng bọn, liền lập tức chạy trối chết.
Tịch Hề đang đứng, bước chân còn chưa vững liền ngã vào một lồng ngực, bàn tay Huyền Hạo đè chặt đầu nàng, để nàng núp vào khuôn ngực của hắn:
"Bị dọa sợ?"
"Không sợ"
Nàng nghe tiếng tim Huyền Hạo đập từng nhịp bên tai, lắc đầu một cái:
"Làm sao có thể không sợ?"
Huyền Hạo thu hẹp hai cánh tay, đem cơ thể gầy yếu của nàng nâng lên ôm trọn trong lòng.
"Ta xuất một kiếm kia, cũng không dám nói không sợ "
Tịch Hề khóe môi cong nhẹ.
"Ta thực không sợ, chỉ hi vọng ngài có thể nhớ, nằm trong lòng chàng tựa vào trái tim chàng là ta."
Huyền Hạo nghe Tịch Hề nói, lòng trĩu nặng hắn ôm nàng ra khỏi nơi lộn xộn tiến đến cổ xe ngựa:
"Đúng, nàng nói cho ta biết, tựa vào lòng ta là nàng, mà chẳng phải lúc đó nàng đang bị hắn bắt sao? Nàng cố tình cho hắn biết ta không chút lưu luyến nàng để hắn nơi lỏng đề phòng, cũng nàng ngầm báo hiệu, lúc công kích tránh bên phải của hắn, thẳng đến tâm mạch"
Tịch Hề mỉm cười thông minh như hắn, tất nhiên sẽ hiểu, nàng cầm tay Huyền Hạo, êm ái nói:
"Đúng, tim hắn không phải ta, cho nên ta sẽ tránh về phía bên phải"
Khóe miệng cười có chút miễn cưỡng, nàng nên cảm thấy may mắn vì hắn hiểu ý của nàng, hay cảm thấy may mắn vì mình lại giữ được cái mạng?
"Tịch Hề…"
Huyền Hạo nhìn nàng có ý thoát ra, hắn nắm chặt cánh tay.
"Hả"
Tịch Hề khẽ ngạc nhiên, thân thể vừa thoát ra đã bị hắn kéo về. Huyền Hạo giơ tay kéo mấy sợi tóc của nàng qua một bên:
"Vậy trong lòng nàng, rốt cuộc là ai?"
Tịch Hề tầm mắt lại rũ xuống nhìn ống tay áo, đôi mắt đẹp khẽ run, bàn tay đặt nơi trái tim, có ý đề nén:
"Thần thiếp sinh ra ở nơi này, thâm căn cố đế"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!