Chương 17: Thị tẩm

Tịch Hề nhìn hắn nheo lại đôi mắt phượng, cũng không hề tức giận, lẳng lặng cất tiếng:

"Đồ vật, là ngươi muốn"

Lộ Thánh Tước môi mỏng nhấp nhẹ, bông đôi tay đang chắp sau lưng rồi cười:

"Tịch Hề, ngay chính bản thân ta cũng có lúc không nhìn thấu được nàng, luôn vì ta làm việc không hề đòi hỏi, rốt cuộc đây chính là thật lòng nguyện ước vì ta sao?"

Giọt nước mắt trong suốt như hạt ngọc men theo gương mặt chảy xuống, nàng tiện tay gạt đi.

"Bất kể là cái gì đi nữa, thì ta cũng nợ ngươi một mạng"

Trong đôi mắt Lộ Thánh Tước dậy sóng mãnh liệt, sắc mặt biểu lộ rõ ràng vẻ giận dữ, giơ ra một chưởng trên mặt nước trong bồn tắm, nước khẽ động rồi hắt văng lên, ướt cả gương mặt Tịch Hề:

"Nếu để ta nghe thấy một lần nữa, ta sẽ giết chết nàng?"

Lộ Thánh Tước đứng dậy, kiên quyết bước đi, Tịch Hề lau khô nước trên mặt, thanh âm vẫn còn chút kinh sợ quay người về phía hứn cất giọng:

"Hắn, như thế nào?"

"Còn sống"

Lộ Thánh Tước đáp lại ngắn gọn. sau đó sải bước đi mất, Tịch Hề cảm thấy lạnh lẽo khắp toàn thân, nàng vòng tay qua vai, hướng đến bóng lưng Lộ Thánh Tước, trong thâm tâm từng cuộn sóng dâng trào "Ngươi không thể rung động trước hắn, không thể, chúng ta không thể"

Ma ma canh giữ bên ngoài nghe tiếng động bỗng chạy vọt vào trong, bắt gặp Tịch Hề thân người nhếch nhác, cho đến khi nghe được tiếng bước chân đến gần lúc này Tịch Hề mới kịp hoàn hồn, quay lưng lại trái tim đang chua xót cố gắng đè nén thanh âm:

"Ta có thể tự mình tắm, các ngươi đều ra ngoài hết đi"

Trong hốc mắt, từng giọt từng giọt chua xót rơi ra theo đó rơi xuống mặt nước, Tịch Hề ngửa đầu rồi đứng dậy mặc y phục.

Bóng đêm thanh tịnh, màn che màu trắng thêm phần mị hoặc, Tịch Hề đi theo ma ma, đến giữa hành lang chỉ còn lại hai người, tiếp tục tiến về phía trước.

"Tịch Chủ tử, người đêm nay sẽ qua đêm tại đây đừng quên mang tấm lụa trắng này trải lên trên giường"

Ma ma vừa đi vừa giao phó, bước vào hậu viện Đông Cung, liền ngừng bước, quay lại nhìn Tịch Hề:

"Ngài tự mình vào đi, bên trong ta không thể vào"

Nhìn tấm lụa trong tay, nàng hiểu, tơ lụa mềm mỏng màu trắng diễm lệ tinh khiết đại biểu cho cái gì? Nàng nhấp môi cười.

Tiến lên phía trước, một bước, hai bước rồi ba bước…

Từng bước đem lấy chính mình đưa vào nội uyển, mắt cá chân kiên định bước lên, ánh trăng chiếu nhè nhẹ, nàng bây giờ giống như một cô nương được bao bọc bởi ánh trăng trong suốt mong manh thật dễ vỡ.

Bước vào nội điện, hai mắt dò xét một vòng sau đó liền rơi vào tấm rèm trên giường, nam tử đã nằm xuống, trang phục hắn một màu màu vàng nhạt được rơi xuống một nữa cạnh gường.

"Ngươi tới muộn!"

Hắn lười biếng cất tiếng, âm cũng không hề vui.

Tịch Hề đứng ở trong điện, đứng ngây ngốc ở đó, không tiến cũng không lùi. Đôi tay mềm giấu dưới vạt áo không tự chủ mà nắm chặt.

"Tới đây"

Nam nhân lên tiếng thêm lần nữa, thấy nàng vẫn đứng im đó không nhúc nhích, hắn mới dùng tay chống nữa người lên, tóc dài đến eo rũ xuống phía dưới, quần áo ngủ rộng thùng thình lại rơi ra lộ chút da thịt. Tịch Hề bối rối không biết phải làm sao, Huyền Hạo thấy thế, một tay kéo lấy cổ tay nàng, dùng chút sức lôi về hướng mình.

Bị lực lôi bỗng mất đà, nàng té xuống bên cạnh giường, ngước lên bắt gặp ánh mắt của Huyền Hào, nàng vội vàng chống đỡ định đứng dậy không ngờ đến bên hông bị một đôi tay sắt mạnh mẽ kiềm chế lấy. Tiếng hít thở nóng bỏng sát bên tai, liếc mắt có thể thấy rõ ngũ quan hắn, tuấn mĩ nhưng trí mạng, toàn thân hắn toát lên vẻ nguy hiểm.

" Thân thể! Sao lại lạnh đến mức như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!