Chương 11: Mật thám

Nam tử chau mày nhìn nàng, chợt nâng bàn tay, khẽ nâng vài sợ tóc đang bay tán loạn trên trán, vuốt nhẹ sang gò má nàng, để yên cảm thụ da thịt nàng:

"Ở nơi này, ngươi thật tâm muốn tiếp tục "

Hơi lạnh từ gò má truyền sang lòng bàn tay hắn, Tịch Hề mắt vụt sáng, tên nam tử này, từ lúc mới đến cho tận bây giờ, liền làm cho người ta không thể nào suy đoán được tâm hắn. Nhưng cứ đương nhiên bị tâm hắn cuốn vào, rứt không ra, nàng lạnh nhạt đáp nhẹ một tiếng:

"Ta đương nhiên hiểu rõ".

"Cần người hỗ trợ ?"

Tịch Hề quay mặt sang, tránh khỏi hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.

"Ngũ Nguyệt Minh làm việc từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, ban đầu để được quang minh chính đại tiến vào đây, cũng tốn không ít tâm sức, để ngừa có biến, một mình ta lưu lại đã là quá đủ rồi"

Đường Thánh không kiên trì, lập tức rút bàn tay về.

"Đúng rồi, chút nữa thì quên"

Tịch Hề cượt nhớ ra điều gì đó, tiếp lời:

"Ta hôm nay gặp chủ tử mới, nàng ta là người ngang ngược lại kêu ngạo, ta chỉ sợ nàng làm hỏng việc chính"

"Cái này dễ thôi"

Dứt lời, nam tử từ trong tay áo móc ra một bình sứ đưa tới tay Tịch Hề:

"Đây là Ngưng Thần Tán, vốn dự định cũng sẽ đưa ngươi, dùng ít có thể khống chế tinh thần đối phương, nếu mạnh tay thêm một chút có thể lấy mạng người ta"

Tịch Hề nhận lấy bình sứ, nắm chặt rồi đưa vào trong tay áo, chỉ cần là đồ trên tay hắn nàng không bao giờ hoài nghi.

Hôm sau, toàn bộ người làm Khế Viên các đều không nghỉ ngơi, hôm nay mới tới giờ sửu, cũng không biết chủ tử khi nào sẽ trở về.

Tịch Hề đứng ở cửa điện, bả vai lại đột nhiên bị va chạm, nàng trầm ngâm nhìn lại, bỗng chốc mất hồn mất vía bởi người vừa đi qua.

"Chủ tử!"

Nàng khẽ gọi, nữ chủ nhân cũng không quay đầu lại hai tay vô lực cúi đầu, bộ đồ ngủ khoát trên người nàng lộ rõ khuỷu tay gầy nhom, nhưng lộ ra bờ vai mịn màng trắng nõn. Tịch Hề theo phía sau bước tới, sau ngước lên đập vô mắt nàng là nơi cần cổ cửa nữ chỉ nhân, một nốt hồng hồng còn ở đó có vạn phần mập mờ.

Trên người, áo nữa cởi, cái yếm không thể che hết cảnh xuân bên trong, máu ứ động, vẫn còn hơi thở sau cơn hoan ái, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nữ tử.

"Chủ tử"

Tịch Hề cảm thấy thần sắc không đúng, lần nữa khẽ gọi.

Cuối cùng giật mình một cái, quan sát bốn phía, lại như vô tình phát hiện đã trở lại Khế Viên các, Tịch Hề nhanh chóng đem cửa điện đóng lại, rồi cầm thêm áo lông khoát thêm cho nữ chủ nhân.

Cơ thể bỗng chốc ấm áp trở lại, nàng quay sang nhìn Tịch Hề :

"Người là Tịch Hề?"

"Vâng thưa chủ nhân, nô tỳ là Tịch Hề"

Nàng lui khác, kéo chặt vạt áo trước ngực, thần sắc bỗng chốc trở nên nghiêm nghị.

"Chuyện ta trở lại Khế Viên các, ngươi không được nói ra ngoài, ngày mai ngươi nói với mọi người, ta ở Tây cung tới bình mình mới rời đi"

"Vâng ạ". Tịch Hề thuận theo ý gật đầu, dìu nàng đến bên giường, lúc này mới đi ra ngoài.

Bên ngoài Đông Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!